“Phúc Tử?”
Lê Giang hô hai tiếng nhưng không nghe được thanh âm của tiểu cữu, chỉ có tiếng tức phụ của hắn vang lên bên trong phòng.
“Tỷ phu, A Phúc đi ra ngoài đốn củi rồi, một lát nữa sẽ về. Thuý Nhi có trở về không?”
“Không có…… Chờ Phúc Tử trở lại, ta có chuyện muốn nói với các ngươi.”
Lê Giang cũng không tiện cứ như vậy mà vào nhà, hắn đành phải đi đi lại lại một vòng trong thôn. Vừa vặn gặp phải mấy thẩm tử.
Bọn họ đều nói sáng sớm hôm nay, ở nhà bọn họ xảy ra cãi cọ ầm ĩ, náo loạn một hồi, sau đó người ta còn mang đồ của nhà hắn đi.
Chỉ cần nghe mấy thẩm tử miêu tả, hắn lập tức biết người tới nhà hắn sáng nay chính là đại cữu tử và tức phụ của hắn.
Nếu không phải tiểu cữu tử làm người không tồi, hắn thật sự muốn mặc kệ bọn họ chạy lấy người. Trong mắt hắn, dính dáng tới mấy người nhà vợ kia chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Lê Giang dạo qua một vòng trong thôn, thời điểm hắn trở về, đã thấy Quan Phúc ở nhà.
“Tỷ phu, sao Thuý Nhi không trở về cùng ngươi?”
“Nếu nàng trở về, vậy trong nhà các ngươi, ai đi kiếm tiền?”
“Tỷ phu, ngươi cứ nói đùa, nha đầu Thuý Nhi kia làm sao có thể kiếm được tiền?”
Quan Phúc vừa dứt lời, trên tay hắn đã bị Lê Giang ném cho hai chuỗi đồng bối.
“Đây là một tháng tiền công của Thuý Nhi nhà ngươi, ngươi làm được không?”
“Này!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611174/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.