Lê Tường kéo đôi tay lạnh lẽo của Quan Thuý Nhi qua, giúp đỡ nàng ấy lau mặt rồi nói: “Ngươi cần phải bình tĩnh lại, đừng có hoảng. Nương của ngươi đã như vậy, bây giờ việc cần nhất chính là trị liệu uống thuốc. Nếu tiểu cữu cữu đã có dũng khí đem tiểu cữu mẫu từ Quan gia ra ngoài, vậy ta khẳng định hắn sẽ chăm sóc tiểu cữu mẫu rất chu đáo. Còn ngươi, nhiệm vụ hiện tại của ngươi là chăm chỉ kiếm tiền.”
Chỉ là đột nhiên mẫu thân nàng ấy xảy ra chuyện như vậy, thân là nữ nhi, nàng ấy muốn trở về chăm sóc mẫu thân là đúng. Nhưng Lê Tường cảm thấy đó là chuyện không cần thiết.
Hiện tại người một nhà tiểu cữu cữu đã ở nhà nàng, không còn cách kiếm tiền nữa, chắc chắn nhà bà ngoại sẽ không quan tâm tới nhà hắn.
Bây giờ người kiếm tiền duy nhất là biểu tỷ cũng trở về đó. Thế tiền ăn cơm, uống thuốc biết lấy từ đâu ra? Gia đình nàng có thể giúp nhất thời, chẳng lẽ còn có thể giúp đỡ cả đời sao?
Những lời nặng nề như vậy, không thích hợp để Lê Giang và Quan thị nói, chỉ có Lê Tường nói mới thích hợp.
Quan Thúy Nhi bình tĩnh lại, nàng ấy cũng hiểu những lời biểu muội nói rất có lý. Trong tay phụ mẫu nàng ấy không có tiền, đã vậy bọn họ chỉ biết mỗi trồng trọt, nếu nàng ấy cũng trở về, không kiếm tiền nữa, vậy bọn họ sẽ ăn cái gì, sẽ dùng cái gì, lại lấy đâu ra tiền đi trả cho gia đình cô cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611172/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.