Lạc Trạch cũng không đổ nước đi, hắn suy đoán tối nay lại có chén bát để rửa nên cứ để đó thì hơn, tối đỡ phải đi xách nước.
Lúc này, chân hắn đã đau không cách nào đứng thêm được nữa, đành dứt khoát từ từ dịch người vào trong tiệm tìm một cái ghế ngồi xuống.
Nếu muốn làm tiểu nhị ở tiệm cơm Lê gia, vậy chuyện cần làm nhất hiện nay chính là làm cách nào cho chân hắn nhanh lành lại, bằng không với cái chân khập khiễng này, hắn đâu làm việc được? Nếu không làm việc được thì người ta thuê hắn về làm gì?
“Lạc Trạch, ngày thường phụ thân ta hay dùng loại thuốc trị thương này, dùng để trị những vết thương sưng tấy, va đập, chắc sẽ có tác dụng với vết thương của ngươi, cầm lấy xoa vào đi.”
“Cảm ơn!”
Thuốc cao trị thương này chính là thứ Lạc Trạch đang cần nhất hiện nay, hắn cũng không khách khí, nói cảm ơn xong trực tiếp mở bình dược xoa lên đùi, chỉ là đau đến mức nước mắt hắn cũng không nhịn được, lập tức tuôn ra.
Nói thực, nếu một chọi một chắc chắn tên đốc công kia không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn có lợi hại tới mấy cũng không địch lại một đám người của đối phương.
Nếu không phải lúc ấy bến tàu có quá nhiều người, bọn họ không dám làm quá đáng, chỉ sợ ngay ngày hôm đó, mạng hắn cũng mất rồi.
Chuyện này cũng dạy hắn một bài học, làm bất cứ chuyện gì cũng không được xúc động, quân tử báo thù mười năm chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611170/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.