Lại nói, kiểu gì hai tay hắn nhồi bột cũng có lực hơn nhiều so với Lê Tường.
Chẳng qua, lúc này bụng hắn đã đói lắm rồi. Hiện tại được vào đây, trực tiếp ngửi thấy mùi hương trong phòng bếp, khiến cho hắn rơi vào tình trạng hơi xấu hổ, tay thì nhồi bột mà bụng thì ục ục kêu. Nghe được thanh âm này, Quan thị cũng động lòng trắc ẩn.
“Tương Nhi, làm chén mì cho hắn ăn đi, ăn xong cũng có sức lực để làm.”
Lê Tường rất nghe lời. Hơn nữa, nàng suy nghĩ chỉ là một chén mì thôi, nàng đã mời hắn làm công việc tạm thời, cũng chẳng tiếc một chén mì cho hắn. Vậy là khi nàng bận làm mì cho khách, lại cắt thừa ra hai lạng mì, cho vào trong nồi. Sau đó chờ tới lúc mang mì cho khách xong, trở về lại bỏ thêm hai muỗng nước hầm vào trong bát của Lạc Trạch.
Một chén mì vô cùng đơn giản với nàng lại là lương thực cứu mạng rơi từ trên trời xuống đối với Lạc Trạch.
Hắn cũng bất chấp thể diện, chỉ mấy miếng đã ăn hết sạch mì trong bát, ngay cả nước dùng cũng húp hết, không chừa lại dù chỉ nửa giọt.
Nhìn một cái cũng hiểu hắn đã đói quá mức rồi.
Lại nói, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi thôi, nhìn thiếu niên đáng thương này, tấm lòng mẹ hiền của Lê Tường lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Nàng nghĩ mãi mà không hiểu vì sao tiểu nam tử hùng hổ ngày ấy lại rơi vào tình trạng thê thảm tới nhường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611165/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.