Từ trên lầu, vị trí ngủ của Quan Thúy Nhi hơi dựa sát vào tường. Nghe được thanh âm ở bên dưới, nàng ấy lập tức theo bản năng mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới. Vừa lúc chạm phải đằng sau gáy người nọ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, người nọ đang lặng lẽ cho đồ ăn ở thùng nước gạo vào miệng. Quan Thúy Nhi nghĩ một lát, cuối cùng nàng ấy không lên tiếng, chỉ yên lặng đóng cửa sổ lại.
Quá nhiều người có cuộc sống không dễ dàng, nàng ấy không giúp được cái gì, chỉ có thể làm như không biết, cho hắn một chút tôn nghiêm.
“Biểu tỷ, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
“Không, không thấy cái gì, chỉ là phát hiện ánh trăng đêm nay thật đẹp.”
Quan Thúy Nhi nằm xuống, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ, lại nghe thấy biểu muội nói, nàng muốn mở cửa sổ ngắm ánh trăng. Lời này của biểu muội doạ nàng ấy sợ tới mức nàng ấy vội vàng bò dậy đi ra mở cửa sổ.
“Để ta mở cho, biểu muội, ngươi tắt đèn đi, chúng ta cứ ngủ như vậy cũng được.”
Lê Tường không nghi ngờ bên dưới có người, nàng ghé vào đầu giường thổi tắt ngọn đèn dầu. Nháy mắt, trong phòng trở nên tối tăm, chỉ có chút ánh trăng mỏng manh chiếu vào từ cửa sổ.
“Đúng là mở cửa sổ không khí trong lành hẳn, đúng không biểu tỷ.”
“Ừm……”
“Biểu tỷ, hôm nay hơi nhiều khách nhân, mệt mỏi thật, ngươi đi ngủ sớm một chút.”
“Được, biểu muội, ngươi cũng vậy.”
Rất nhanh sau đó, hai tỷ muội đã yên tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611149/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.