“Tần thúc…… Món cá chua ngọt ngươi làm đã đạt tiêu chuẩn rồi. Ta nói ngươi nghe, điều quan trọng nhất tạo nên một món ăn ngon, không phải hương vị của nó mà chính là tấm lòng. Chỉ cần ngươi dồn hết tình cảm của bản thân mình vào đó, ta khẳng định phu nhân của ngươi sẽ thích.”
Nghe xong lời này, vẻ mặt Tần Lục lộ ra một tia phức tạp.
Điều hắn muốn chính là hương vị đó, tấm lòng ở trước mặt vị phu nhân kia chẳng đáng một xu. Nếu tấm lòng có tác dụng, vậy thì mấy năm nay hắn đã sớm dỗ dành được phu nhân trở về rồi…….
“Ngươi không hiểu…… Dù sao ta ngày mai lại tiếp tục qua đây theo ngươi học.”
Lê Tường: “……”
Được rồi, ai bảo hắn bỏ tiền ra học chứ, người chịu bỏ tiền chính là đại lão. Dạy thêm vài lần nữa cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian, dù sao hắn đều tự mình mang nguyên liệu nấu ăn tới, có mệt cũng không phải nhà mình.
Cứ như thế, hai người lại ước định ngày mai tiếp tục học nấu ăn.
Sắc trời cũng không còn sớm, Tần Lục đã chuẩn bị đi rồi, khi Lê Tường đưa hắn đến cửa, đột nhiên hắn quay đầu lại hỏi nàng: “Tương nha đầu, chỉ cần nắm được dạ dày của nữ nhân, vậy cũng có thể bắt được tim của nàng ư?”
Lê Tường đang muốn trả lời, nhưng nàng còn chưa kịp nói gì, đã thấy hắn mang theo Đại Long một đi không trở lại rồi.
Hử?? Những lời này……
Lẽ ra những người cổ đại không biết mới đúng??
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611147/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.