Sau khi ăn được hơn nửa đ ĩa, Lê Giang lại mang đồ ăn mới lên.
“Ông chủ Bạch, cá hương thịt ti của ngươi đây!”
“Ủa? Sao bảo cá hương thịt ti cơ mà, thế cá đâu?”
Lê Giang xấu hổ cười cười, hắn cũng không biết vì sao trong tên món này lại có chữ cá, nhưng hắn rất nhanh trí đã tìm ra một lý do giải thích thay nữ nhi nhà mình.
“Món này không có cá, nhưng mà thịt xắt sợi bên trong, khi nấu lên lại có mùi giống cá nên mới lấy cái tên như vậy.”
Ông chủ Bạch cái hiểu cái không, thế nhưng tên gì không quan trọng, quan trọng là ăn ngon hay không.
“Thứ màu đen nhỏ li ti trong đ ĩa này là gì vậy?”
“Đây là mộc nhĩ, màu hồng là cà rốt, đồ ăn đã lên bàn, mời hai vị từ từ dùng.”
Lê Giang xoay người đi tiếp đón khách nhân khác.
Lúc này Bạch lão nhị không đợi đại ca hắn nói, đã giành trước duỗi tay gắp một đũa lên.
“Đại ca! Cá hương thịt ti này ăn cũng ngon lắm!”
Chua ngọt vừa phải, còn mang thêm một chút cay cay tê tê. Mộc nhĩ rất giòn, thịt sợi tươi mới. Mới nhai một cái đã cảm thấy mê say.
Trước kia, hắn còn cảm thấy nhà mình xào đ ĩa thịt mỡ nhắm rượu cũng không tệ lắm, hiện tại đem ra so sánh với thịt xào của người ta, đúng là khác nhau như trời với vực. Món nhắm rượu phải như thế này mới chuẩn.
Hai huynh đệ ngươi một ngụm ta một ngụm, ăn miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611137/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.