“Lại đây, ta đo kích cỡ cho ngươi.”
Lê Tường tỏ ra rất nghe lời, đứng lên cho Quan thị đo kích cỡ. Trong nhà không có thước dây thừng hoặc những loại thước làm bằng sợi bông linh tinh khác, chỉ có một cái dây vải, đo tới đoạn nào thì vạch một cái dấu làm ký hiệu, tới khi chuẩn bị làm quần áo, sẽ dùng đoạn vải có ký hiệu đó để so sánh.
Nàng nhìn dấu của mình ngắn hơn của biểu tỷ tới vài gang tay, quả thực nghẹn ngào không nói nổi nên lời. Cô nương nào chẳng muốn vóc dáng của mình no đủ chứ?
Chẳng qua nàng mới mười ba tuổi, chỉ cần chú ý bồi dưỡng một chút, chắc chắn sẽ nở nang thôi!
Lê Tường không còn mặt mũi nào đi hỏi nương của nàng nữa, sau khi đặt cuốn sách thẻ tre vào buồng trong, nàng lập tức xuống lầu chăm sóc bột củ sen, còn thuận tiện giám sát công trình xây bệ bếp.
Ngay cả những kiểu nội y nàng nghĩ tới, nàng cũng không có cách nào mở lời được, chỉ có thể chờ sau khi nương làm xong áo lót, nàng lại ra tay sửa lại cho biểu tỷ thôi.
Rất nhanh, khoảng thời gian một buổi chiều đã trôi qua, sư phụ Tào và đệ tử của hắn đã rời đi trước khi trời tối rồi.
Lê Tường và biểu tỷ cùng nhau đổ bớt nước khỏi chậu bột củ sen đã lắng đọng, sau đó đổ bột củ sen còn ướt vào trong mấy cái túi vải, chờ sau khi nó khô là có thể sử dụng được.
Bận rộn hồi lâu xong, nàng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611117/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.