Rất nhanh, hai tỷ muội đã mua được hai chén cháo lớn mang về, lượng ăn cho bốn người tổng cộng mất hai đồng bối.
Bán cháo kết hợp với dưa muối cũng có thể kiếm được tiền, chỉ có điều lãi hơi ít. Đây cũng là nguyên nhân mà ngay từ đầu Lê Tường không thèm suy xét tới nó.
Sau khi cả nhà ăn cháo xong xuôi, lại bắt tay vào thu dọn những dụng cụ cần thiết, lúc này bọn họ mới khoá kỹ cửa, lên thuyền rời khỏi thành.
Dọc đường đi lần này, Lê Tường lại không đi ngủ, phảng phất như nàng có một dự cảm, nếu nàng ngủ mất khẳng định sẽ bỏ lỡ chuyện gì đó rất thú vị.
Quả nhiên, thuyền còn chưa cập bờ nàng đã nhìn thấy có hai nam nhân đang đứng ngay trước cửa nhà mình.
Đợi tới gần hơn một chút, lại nhìn cẩn thận hơn một tẹo, nàng mới phát ra hai nam nhân đó chính là hai phụ tử rùa đen nhà Vương Lão Bát.
Mới ngắn ngủn có hai ngày, vậy mà hai phụ tử kia đã tiều tụy đi rất nhiều, có cảm giác như hai người bọn họ vừa trải qua một cơn bạo bệnh.
“Lão Vương? Hai phụ tử các ngươi qua đây làm gì??”
“Đại Giang, ngươi đã trở lại rồi! Chúng ta qua đây muốn nhờ ngươi giúp chúng ta!”
Hai đại nam nhân một trái một phải vây quanh Lê Giang, nắm lấy tay hắn rồi nhất quyết không chịu thả ra. Không biết vì sao nhưng nhìn bộ dáng chật vật của hai người kia, Lê Tường chỉ muốn phá lên cười.
Không cần đoán cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611103/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.