Đường Huệ cười tủm tỉm tiễn Lê Tường rời đi, thời điểm nàng ấy xoay người quay về cửa hàng nhà mình, ý cười trên mặt lại tan mất một chút.
Nàng được thừa hưởng cửa hàng này từ tay mẹ đẻ. Cho nên từ nhỏ nàng đã đi theo nương qua đây trông coi cửa hàng, cũng được tận mắt chứng kiến cửa hàng cách vách thay đổi từ gia đình này qua gia đình khác, nhưng phẩm chất của người chủ sau còn kém hơn người chủ trước.
Tuy khuôn mặt tiểu cô nương họ Lê vừa rồi khá lương thiện hiền lành, nhưng ai biết được, trước kia khi những gia đình khác tới, ai chẳng đầy mặt tươi cười, dễ mến, thế nhưng qua thời gian, hầu hết bọn họ đều bộc lộ tật xấu.
Thuận tay cầm đi chút kim chỉ vẫn là chuyện nhỏ nhặt, có loại người còn không biết xấu hổ tới mức thừa dịp qua mua hàng hoá, còn muốn chiếm lợi của nàng ấy.
Chỉ mong gia đình tiểu cô nương họ Lê này là người tốt.
“Huệ Nương ơi, lấy cho ta cái hốt rác, ta nhìn một chút coi.”
“Tới đây……”
Rất nhanh, tiệm tạp hóa của nàng ấy lại bận rộn lên.
Khi Lê Tường trở lại cửa hàng, tất cả bàn ghế bên trong đều đã được xếp gọn gàng vào góc, phụ mẫu nàng đang cầm thùng nước và giẻ lau mang từ trên thuyền tới, tỉ mỉ lau chùi cửa sổ. Còn biểu tỷ, không biết tỷ ấy tìm được một cây chổi rách nát ở chỗ nào, nhưng tỷ ấy đã quét sạch sẽ cửa hàng rồi.
Người nhiều đúng là nhiều sức lực,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611101/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.