Đối với một tiểu cô nương, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ được cầm tiền trong tay như biểu tỷ, mười lăm đồng bối này quả thực nặng tới mức làm hai tay nàng ấy run rẩy.
Quan Thúy Nhi chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng bỏng lên, sức nặng của mười lăm đồng bối doạ cho nàng ấy hoảng hốt.
Lý trí nói cho nàng ấy biết nàng ấy không được lấy tiền này, chúng nó vốn dĩ nên thuộc về biểu muội, nhưng bàn tay lại không nghe theo những gì nàng ấy nói, nó chỉ biết gắt gao nắm chặt số tiền kia.
Có chỗ tiền này, nàng ấy có thể mua thật nhiều trứng gà ngon, cũng có thể mang về cho phụ mẫu, gia đình nhà nàng không bao giờ còn phải thèm thuồng nhìn A Thành ca ăn nữa. Nàng ấy cũng có thể đi mua chút vải vụn về
làm giày, giày của phụ mẫu nàng ấy đã nát tươm từ lâu rồi, mỗi lần bọn họ ra ngoài đều bị những người khác chê cười.
Mười lăm đồng bối có thể làm được quá nhiều chuyện, quá nhiều chuyện mà trước kia nàng ấy nằm mơ cũng muốn làm…
“Biểu muội…… Ta……”
“Cầm đi! Ta nghe phụ thân nói, đại đa số bánh bao đều là ngươi và nương của ta gói. Ngươi là khách nhân, gia đình nhà ta quan niệm, khách nhân đã giúp chúng ta làm việc nhất định phải trả công.”
Ánh mắt Lê Tường vô cùng chân thành, trong lòng Quan Thúy Nhi trở nên ấm áp, nàng ấy cũng không tiếp tục từ chối nữa, chịu nghe lời khuyên của Lê Tường mà cất thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611089/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.