Nói gì thì nói, thuyền của Lê gia kia cũng đi quá nhanh, còn sạch sẽ lưu loát như vậy. Chẳng khác nào người ta muốn nói cho nhà mình biết, chuyện này không cách nào thương lượng được nữa.
Hắn nhìn kiểu gì cũng thấy người ta không chịu thoả hiệp đâu. Chẳng qua hắn cũng không dám trái ý lão phụ thân, chỉ đành buồn bực dong thuyền đi mà không hé răng nửa lời.
Hắn cũng mong đúng như lão phụ thân đã suy nghĩ, Đại Giang thúc chỉ giả vờ như vậy thôi.
Sự thật cũng đúng như Vương Lão Bát đã suy nghĩ, kỳ thật trong lòng Lê Giang cũng chưa chịu suy nghĩ cẩn thận, hắn chỉ nhất thời tức giận quá đà mà dong thuyền đi luôn.
Không đi được bao xa, hắn đã có chút hối hận, rốt cuộc thứ kiếm ra tiền nhất trong nhà hắn chính là tương mỡ vàng, nhân của bánh bao cũng được làm từ cua lông.
Nếu không mua cua của Vương Lão Bát, chẳng lẽ hắn phải tự mình vớt chúng nó sao? Vậy vớt tới bao giờ mới đủ số đây?
Hắn vừa suy nghĩ, vừa lái thuyền, khiến cho con thuyền đi lắc lư lảo đảo, lúc qua hướng đông lúc lại qua hướng tây, khi đi rất nhanh, khi lại đi chậm như rùa bò.
Ban đầu Lê Tường còn chưa phát hiện ra, mãi cho đến khi hắn đi quá nhà bọn họ, nàng mới phản ứng được.
“Phụ thân, chúng ta đi qua nhà rồi kìa!”
“À à à!”
Lê Giang lấy lại tinh thần vội vàng quay đầu lại.
“Phụ thân, ngươi đang lo lắng không mua được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3611065/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.