Tuy nói tiểu tử kia đánh nhau chẳng có chút bài bản nào, nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhìn trúng sự kiên cường nằm trong cốt tuỷ của tiểu tử đó, hơn nữa cặp mắt đủ tàn nhẫn và ngoan độc kia đã hấp dẫn hắn.
Lúc ấy hắn vội vàng muốn đi chúc thọ, cho nên chỉ để lại họ tên của mình và tên của tiêu cục cho Ngũ Thừa Phong.
Hắn đã đợi suốt hai tháng vẫn chẳng thấy ai tìm tới, trong lòng đã nghĩ rằng đối phương không chịu tới đâu, ai ngờ rằng ngày hôm nay tiểu tử ấy lại tìm tới tận cửa.
“Tiểu tử, ngươi nghĩ thông suốt rồi?”
“Vâng. Tiêu đầu Sài, ta muốn theo ngài học võ!”
“Nếu muốn theo ta học võ, vậy chính là không có tiền công.”
Tiêu đầu Sài tự nhận mình không phải một người lương thiện, khẳng định hắn không bao giờ làm loại chuyện quên mình vì người, dạy không võ nghệ kia.
“Ngươi cứ tự mình ngẫm lại rõ ràng rồi mới ra quyết định.”
“Ta đã nghĩ kỹ.” Ngũ Thừa Phong trả lời cực kỳ khẳng định.
Lúc trước ở trên thuyền, đột nhiên hắn nói mình muốn vào thành thật sự chỉ là nhất thời xúc động mà thôi, nhưng dọc theo đường đi hắn đã bình tĩnh lại rồi cẩn thận cân nhắc một chút.
Nếu cứ tiếp tục lưu tại trấn trên mỗi ngày vác bao tải cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, hắn cũng không muốn lại trở về, rồi mỗi ngày phải đối mặt với cái gia đình kia.
Mười lăm năm, hắn đã nhận đánh nhận mắng mà sống tới mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3605143/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.