Cho dù ông có quên đi nữa, nhưng sắc mặt Kiều thị này cũng quá khó coi rồi, rõ ràng là bà ta đang nhớ nhung tiền công trong tay tứ oa chứ cũng chả phải tốt lành gì.
“Hôm nay tứ oa tới nhà đốc công uống rượu, có khả năng buổi tối không trở về.”
Vừa nghe hết câu, Kiều thị đã nổi trận lôi đình.
“Uống rượu? Hắn đi uống rượu làm gì? Thế tiền công đâu?!”
“Tiền công của hắn, ngươi chờ hắn trở về lại hỏi, chứ ta làm sao biết chuyện đó được.”
Lê Giang vẫy vẫy cây chổi lớn trong tay, không muốn tiếp tục nói chuyện với phụ nhân đanh đá này nữa. Sau đó hắn xoay người chuẩn bị vào nhà, nhưng bị Kiều thị kéo quần áo lại.
“Có phải nhà ngươi nuốt hết tiền công của hắn rồi hay không?!”
Vốn dĩ bà ta chỉ thuận miệng nói một câu, ai ngờ vừa dứt lời đã thấy từ trong Lê gia truyền ra từng đợt mùi hương nồng đậm.
“Hay ho quá nhỉ! Ta đã nghi ngờ rồi, chẳng trách hôm qua nhà các ngươi ăn thịt, hôm nay nhà các ngươi cũng ăn thịt, hoá ra là nhà các ngươi nuốt tiền công của lão tứ nhà ta! Nhà các ngươi còn biết xấu hổ hay không? Nợ tiền của nhiều người trong thôn như vậy mà vẫn dám ăn uống thả cửa thế hả!”
Giọng Kiều thị cực lớn, khiến cho vài hộ cách đó không xa cũng nhao nhao đi ra bên ngoài xem náo nhiệt, trong đó cũng có chủ nợ của Lê gia.
Lê Giang đương nhiên không thể nhận mình lấy tiền công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/3605127/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.