Cửa mở, ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến nam nhân đang ôm vết thương bị chói mắt, phải dùng tay áo để che lại
Cố Hi mỉm cười lại gần hắn, nhẹ nhàng nói: "ngươi tỉnh, có cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?"
Hắn thấy có người đến thì vẻ mặt lập tức cảnh giác, lại có chút sợ hãi, ngậm miệng không nói câu nào
Cố Hi cũng không cảm thấy khó chịu bởi thái độ của hắn, vẫn tiếp tục hỏi han ân cần, giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể
"đừng sợ, ở đây rất an toàn, sẽ không có ai làm hại ngươi đâu, ngoan, nói cho ta biết ngươi bị đau ở chỗ nào, ta giúp ngươi bớt đau?"
"ngươi...sẽ không làm đau ta thật chứ?"
"đương nhiên là thật"
"ta, ta đau chỗ này, chỗ này cũng đau, nơi này cũng đau"
Thấy hắn chỉ mấy chỗ vết thương khá sâu, cùng với vị trí quấn băng trên đầu, Cố Hi thở nhẹ một hơi, cũng may là không bị thương thêm chỗ nào, có lẽ là do đụng phải vết thương nên mới đau như vậy.
"không sao đâu, nghỉ ngơi một lát là khỏe rồi, ngươi tên gì? nhà ở đâu? ta đưa ngươi về, nếu không người nhà của ngươi sẽ lo lắng lắm"
"ta, ta không nhớ..ta không nhớ tên, không có nhà"
"ngươi..không nhớ gì sao?"
Hắn lắc đầu, hỏi gì cũng không nhớ, đây chắc là hiện tượng mất trí nhớ tạm thời, có lẽ là do vết thương trên đầu gây ứ đọng máu ảnh hưởng đến trí nhớ
"ta thật sự không nhớ...", hắn vò đầu bứt tai, đầu đau như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-co-dai-lam-lang-y/2794723/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.