Merity nhìn bộ mặt khó chịu của nàng, bực mình quát.
"Ta đã tốn công tốn sức nghĩ cách để làm ra bộ lễ phục này cho nàng, nàng không những không cảm ơn, vui mừng thì cũng thôi đi, lại còn dám ăn nói kiểu đó với ta sao?"
Nàng nghe lời kia của hắn quay lại nhìn Merity, hết sức tức giận nói to.
"Có gì mà không dám nói, ta chính là không thích nó đó thì sao? Chàng là vua một nước chứ không còn là một đứa trẻ nữa, chàng làm gì cũng phải nghĩ tới dân chúng, quốc khố đầu tiên chứ. Chàng có biết ở những vùng ngoại ô phía xa sông Nin có biết biết bao nhiêu người chết đói, chết khát ở ngoài đó, họ chính là cần chàng quan tâm tới họ, nhưng chàng lại dùng tiền bạc xa xỉ để làm ra bộ y phục này, chàng không thấy có lỗi với họ sao?"
Đầu hắn như muốn nổ tung, tức giận hơn bao giờ hết.
"Thì sao chứ, bọn dân đen đó có chết đi vài trăm, vài ngàn người thì liên can gì tới ta, bọn chúng chỉ là cục đá lót đường cho ngôi vị hoàng đế của ta mà thôi, chúng chết rồi thì đỡ biết bao nhiêu cơm gạo."
Nàng bực mình cãi lại. "Thì ra từ trước tới giờ chàng chỉ nghĩ bọn họ chỉ là những hòn đá, bãi cỏ ven đường thôi sao? Họ là con người họ có quyền sống và được sống."
Cả đám nhìn thấy pharaoh và công nương cãi nhau không biết phải làm như thế nào, tể tướng Seti bước tới cố gắng ngăn cảng lại bị tiếng quát của hắn làm cho hết hồn.
"Thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-ai-cap-lam-nu-than/255414/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.