Từ trong đơn vị đi ra đã là giờ cơm, vội vàng trở về nấu cơm rõ ràng đã quá muộn.
Giang Phàm nói: "Trở về đón anh Thận ra, chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh Phàm đây mời mọi người."
"Sao chúng tôi lại không biết xấu hổ vậy chứ?" Chu Huệ không đồng ý: "Hôm nay anh Phàm góp sức người, đừng tiêu tiền này nữa, chi phí để tôi được rồi.”
"Chị." Thư Nhiên hô một tiếng: "Anh Phàm cũng không so đo chuyện này đâu, chị cũng đừng giành."
Giang Phàm không thiếu tiền, thật sự rất vui vẻ tiêu tiền mời khách, Chu Huệ từ chối chẳng khác nào tương đương với việc dội nước lạnh.
Mỗi người có quan điểm khác nhau,nói thêm nữa thì sẽ mất vui.
"Được rồi." Chu Huệ không phải là người cố chấp, em trai nói xong thì cô cũng thông suốt: "Vậy sau này tôi mời lại."
"Được." Giang Phàm vui vẻ, khoác vai Thư Nhiên như anh em tốt, nói: "Ôi chao, trách không được Anh Thận thích em, anh cũng thích đây.”
"Anh Phàm cứ nói đùa." Thư Nhiên không để người ta phát hiện trượt bả vai xuống một chút, thật ra cậu không quen kề vai sát cánh với người khác cho lắm.
"Ừ, đùa em thôi." Giang Phàm ôm chút rồi vội vàng buông tay, Thư Nhiên không giống các anh em bình thường, có quen thuộc đến đâu cũng không ôm vui vẻ được, có người sẽ ghen.
Xe chạy nhanh, chưa đến 30 phút đã về nhà đón Từ Thận tới tiệm ăn.
Cả buổi không gặp Từ Thận, lúc đối phương nhìn cậu, trái tim cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-ve-1983/2514018/chuong-14.html