🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Anh mặc kệ, không cần thiết." Từ Thận một bên kéo Thư Nhiên vào trong cửa, vừa hít một hơi, ở bên tai Thư Nhiên khuyên: "Thật đấy, chuyện nhỏ này không thể thương tổn anh, em giận làm gì?"

Lần đầu tiên thấy Thư Nhiên tức giận như thế, Từ Thận bị dọa không nhẹ. Rất không có tiền đồ, phản ứng đầu tiên lúc ấy, dĩ nhiên là được sủng mà kinh…

Hắn một đường kéo Thư Nhiên vào văn phòng, đóng cửa lại, Thư Nhiên được tự do rồi lại muốn đi mở cửa, Từ Thận dùng cả người chặn cửa lại, hai tay dang ra, dưới tình thế cấp bách gầm nhẹ một tiếng: "Vợ! ”

"..." Thư Nhiên bị một tiếng này đánh thức, mới ý thức được trong mắt người khác người phụ nữ kia đang chửi Từ Thận chứ không phải cậu, đúng vậy, phản ứng vừa rồi của cậu rất không nên, nhưng cậu giận lắm, cậu không thể chịu đựng được có người vũ nhục người yêu của mình như vậy!

"Bà ta dựa vào cái gì có thể ở chỗ này mắng anh, nơi này là địa bàn của chúng ta, dựa vào cái gì phải nhịn bà ta?!" Thư Nhiên cũng gầm nhẹ.

"Anh", Từ Thận thấy cậu như vậy, vừa đau lòng vừa cảm động, vội vàng tỏ vẻ: "Anh không sao mà, trong lòng không hề có bất kỳ dao động gì, bà ta có vác loa đi khắp thế giới mắng anh cũng không quan tâm. ”

Ngôn ngữ thương tổn tính là thương tổn gì, đều là hư không cả, Từ Thận sớm đã hiểu.

Cho dù hắn muốn hận, cũng là bởi vì đối phương làm Thư Nhiên đau lòng.

"Hơn nữa em cũng thấy, tinh thần bà ta hơi không bình thường." Từ Thận thở dài: "Em so đo với loại người này làm gì, không cảm thấy uổng phí sức lực sao? ”

"......"

"Ngoan, đừng tức giận." Từ Thận chậm rãi tới gần.

Thư Nhiên im lặng một lúc rồi bình tĩnh lại, tưởng Từ Thận không quan tâm đến chuyện này thật, nhưng Từ Thận hắn không phải là không quan tâm, lúc đầu cũng khó chịu, chỉ là về sau hắn gặp phải những chuyện còn tổn thương hơn cả lời nói nữa kia.

Từ Thận lại ôm lấy cậu: "Bình tĩnh nhé? ”

Nghiến răng nghiến lợi giằng co trong chốc lát, Cuối cùng Thư Nhiên lựa chọn thu lại ý muốn chiến đấu, cũng thở dài, vô lực tựa vào vai Từ Thận, gật đầu: "Nhưng mà, anh phải để cho em quan tâm."

Bà ta dựa vào cái gì mà nói Từ Thận như thế?

Không cha không mẹ cũng đâu phải lỗi của Từ Thận, rõ ràng là thân thế đáng thương vì sao lại trở thành lý do bị vũ nhục?

Thư Nhiên thật sự rất tức giận, cậu vẫn không hỏi Từ Thận chuyện khi còn bé, chính là để tránh gợi lên những hồi ức không vui kia, cậu tích cực nhiệt tình, cố gắng sống một cuộc sống với Từ Thận làm cho cuộc sống sau này càng ngày càng tốt, là vì sáng tạo hồi ức tốt đẹp, ý đồ xoa dịu một vài thứ.

Thay vì nói mấy câu nói của người phụ nữa kia vạch ra vết sẹo của Từ Thận, không bằng nói là vạch ra bi kịch mà Thư Nhiên biết nhưng không muốn đối mặt, dù sao cậu cũng không phải người ngoài cuộc, mà là người tham gia.

Có đôi khi Thư Nhiên sẽ nghĩ, trước khi mình không yêu Từ Thận, trên thế giới này có ai yêu thương Từ Thận không?

Cậu cảm giác không có, nghĩ như vậy có lẽ hơi đạo đức giả, dù sao có vạn người khốn khổ, không được yêu thương thật sự không phải là khổ nhất, nhưng cậu để ý, biết càng nhiều lại càng để ý.

"Được." Từ Thận ngẩn ra, nâng tay sờ sờ đầu cậu: "Em có thể quan tâm, nhưng em phải bảo vệ bản thân mình, vừa rồi rất nguy hiểm, thật sự dọa chết anh rồi."

Vạn nhất đối phương phát điên thật sự làm Thư Nhiên bị thương, Từ Thận không dám nói mình sẽ làm ra chuyện gì, dù sao cũng sẽ... nghiêm trọng.

Cho dù đối phương là mẹ của Vương Đông, Từ Thận cũng không thể bảo đảm mình có thể giữ được tỉnh táo.

Thư Nhiên gật đầu, lại hít vào bình tĩnh lại, sau đó rời khỏi ngực Từ Thận, dù sao cũng đang ở trong xưởng, không thể quá làm càn: "Em không sao, anh đi ra ngoài... Không, anh đừng ra ngoài, để Vương Đông tự mình xử lý đi. ”

"Nó không xử lý tốt được đâu, từ nhỏ đã mềm tai." Từ Thận thở dài: "Anh đi đón ba nó tới đây đi, mẹ nó hẳn là lén chạy ra."

Thư Nhiên nghe ra ý nghĩa, hỏi: "Mẹ ảnh sợ ba ảnh à? ”

"Ừm." Từ Thận tán thưởng nhìn cậu, lại cụp mắt xuống: "Ba nó thích uống rượu, uống say sẽ đánh người, cho nên..." Đều là người đáng thương, vốn là một gia đình không lành mạnh.

Thư Nhiên cũng hiểu được nội dung Từ Thận không nói ra miệng, nghiêm mặt: "Nhưng đây không phải là lý do bà ta có thể mắng anh. ”

Từ Thận bất đắc dĩ cười cười, lần nữa sờ sờ đầu cậu: "Vậy anh về thôn, em cũng đừng bôn ba theo, cũng đừng đi ra ngoài đục nước béo cò làm gì, mặc kệ bà ta nói cái gì... Hiểu chưa? ”

"Ừm, mắt không thấy làm ngơ." Tâm tình Thư Nhiên vừa rồi lên xuống thất thường, giờ lười để ý.

Từ Thận đi rồi bảo Vương Đông chu toàn trước, hắn đi đón ba Vương Đông tới, người phụ nữ nghe vậy vô cùng sợ hãi, ngoài miệng lại chết không hối cải tiếp tục mắng Từ Thận: "Thứ con hoang, mày cố tình trả thù tao phải không? ”

Từ Thận đã lười so đo với bà ta, trả thù thì sao, chẳng lẽ không nên à? Khi còn bé bị hắt nguyên nồi nước sôi, nếu không phải hắn trốn nhanh thì đã chẳng sống được đến ngày hôm nay.

Từ Thận bình thường rất ít nghĩ tới những chuyện đã qua, không có gì phải nghĩ, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ nói cho Thư Nhiên, nếu không sẽ là kết quả vừa rồi, hắn biết Thư Nhiên sẽ để ý, chỉ là không biết... Quan tâm nhiều tới thế.

Từ Thận cảm thán quyết định giấu diếm Thư Nhiên của mình là đúng, đồng thời sâu trong đáy lòng, dây thần kinh nhỏ không dễ phát hiện đang âm thầm tận hưởng niềm vui được quan tâm.

Về quê qua lại hơn ba tiếng đồng hồ, Từ Thận đón ba Vương Đông đến đã là buổi chiều, lúc ba Vương Đông không uống rượu rất bình thường, còn có thể lý luận, nghe nói Từ Thận bây giờ rất phát đạt, còn sắp xếp công việc cho Vương Đông, ông rất cảm kích, liên tục nói Từ Thận là tri ân báo đáp.

Từ Thận không đề cập đến những gì vợ ông đang làm mà chỉ nói với ông: " Nếu muốn Đông Tử ở chỗ này an sinh làm việc, sau này ngài quản cẩn thận chút, bằng không sao Đông Tử có thể chuyên tâm kiếm tiền nuôi một nhà già trẻ? ”

"Ừ Ừ." Cha Của Vương Đông gật đầu.

Sau khi ông đến thì đưa người phụ nữ về, Vương Đông bỏ tiền thuê xe, sau đó về xin lỗi Từ Thận, nói xong áy náy bực bội gục đầu nói: "Anh Thận, bà ta hết thuốc chữa rồi, em cũng không biết cứu bà ta như thế nào."

"Không cần cứu, sống tốt cuộc sống của mình là được." Từ Thận thờ ơ xua tay, thật ra mẹ Vương Đông nói đúng, rất nhiều lần Từ Thận ăn đồ ăn thừa nhà bà ta, đều là do Vương Đông trộm mang ra.

"Không biết sau này bà ta có đến hay không, nếu không em..." Vương Đông không muốn liên lụy đến xưởng sản xuất của Từ Thận.

"Nếu không cái rắm, " Từ Thận hếch cằm: “Mau đi làm trở lại đi, thời gian gia công sắp đến rồi, vận chuyển hàng hóa sớm một chút, ăn Tết nghỉ ngơi.”

Vương Đông trầm mặc một hồi, sau đó cảm kích gật đầu: "Được, vậy em về làm việc."

Đi mấy bước, hắn mới nhớ tới một chuyện: "Định tử không sao chứ, em thấy cậu ấy rất tức giận, anh nói với cậu ấy..."

"Hả?" Từ Thận trong lòng lộp bộp, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, lắc đầu nói: "Em ấy không sao, em ấy không biết những chuyện của tôi. Vì không biết nên lần đầu tiên nghe rất tức giận."

"Vâng." Vương Đông xấu hổ, em vợ của người ta đang che chở cho anh rể, mẹ hắn làm ầm ĩ lên, hắn không có mặt mũi đối mặt với Chu Định.

Hôm nay có mấy người đến nhà máy tương đối muộn, nghe nói chuyện này, đang ở văn phòng an ủi Thư Nhiên.

"Cái gì vậy, Thư Nhiên, em đừng quá tức giận." Trần Khải nói: "Anh Thận anh ấy đã thấy nhiều lắm, chuyện nhỏ này tính là cái gì, mảy may cũng không làm tổn thương được anh ấy. ”

Trần Sâm gật đầu: "Coi như bà ta xì hơi đi."

Giang Phàm cũng nói: "Quá khứ đã qua rồi, bây giờ không phải có em thương anh ấy sao… chuyện đó chả là vấn đề gì cả "Quay đầu lại nhìn Từ Thận đi vào, hắn hỏi: "Đúng không, Anh Thận? ”

Từ Thận không nghe thấy, nhưng cũng đoán được mấy người này sẽ nói gì với Thư Nhiên, hắn cảm ơn bọn họ, kéo cái ghế gần Thư Nhiên ngồi xuống: "Ừ, giải quyết xong rồi, em, em thấy khá hơn chưa?"

Thư Nhiên không nói gì, chính xác nói cậu lâm vào ngây dại, hỏi cậu làm gì, sao mà làm như người bị hại là cậu vậy chứ?

"Đi đi đi, tới xưởng giúp làm việc đi." Giang Phàm đứng lên chào hỏi: "Thời gian giao hàng sắp tới rồi, làm xong sớm, nghỉ ngơi sớm. ”

"Đi!" Họ ầm ĩ đi ra ngoài.

Mọi người đều đi rồi, Từ Thận nhìn Thư Nhiên, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng hỏi: "Giận vậy à? ”

Nói nhảm.

Thư Nhiên gật đầu.

"Anh không tin nổi đấy." Từ Thận muốn nói lại thôi, rồi lại nói: "Từ khi nào em thích anh tới vậy? "Thật ra lúc nhận được chữ ký TO hắn đã muốn hỏi, nhưng khi đó quá vui nên quên mất.

Thư Nhiên bị hỏi, đúng vậy, từ khi nào mình bắt đầu thích Từ Thận như vậy, hình như bất tri bất giác cứ như vậy thôi, hay là từ lúc đồng ý ở lại?

Không phải, lúc đó vẫn còn tâm lý ở tạm, không thể kéo tâm tình mình được.

Đó là khi nào?

Chính Thư Nhiên cũng mờ mịt… cậu hoàn toàn không biết, sao chuyện này có thể xảy ra được?

Từ Thận cũng không thúc giục cậu, chỉ là ở bên cạnh.

"..." Thư Nhiên mở miệng, rồi lại ngậm lại, cũng không phải là đêm từ vũ trường trở về, tuy rằng đêm đó rất kịch liệt... Nhưng chỉ là bởi vì Chu Huệ làm đám cưới, cậu cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Lúc này Đào sư phụ gõ cửa, nói có việc tìm Thư Nhiên đến.

"Khụ." Thư Nhiên nhìn Từ Thận, không khỏi chột dạ chỉ vào cửa: "Vậy em… đi làm trước? ”

"Ừm, mau đi." Từ Thận gật đầu, thoạt nhìn không có gì không vui.

Loại vấn đề thảo luận lúc nào cũng được, không cần thiết phải thảo luận trong giờ làm việc.

Thư Nhiên nhanh như chớp chạy đi, làm việc trước, ban ngày không rõ lắm, không chừng đến buổi tối sẽ có cảm hứng hơn?

Cậu vốn tưởng buổi tối về đến nhà sẽ có cơ hội chậm rãi nói chuyện với Từ Thận, kết quả phát sinh tình huống bất ngờ, vừa chuẩn bị tan tầm, Vương Đông vội vàng chạy tới nói vợ hắn sắp sinh!

Kinh ngạc nửa giây, Thư Nhiên theo bản năng sâp xếp cho hắn: "Đừng nóng vội, mau chuẩn bị đồ đạc, đưa đến bệnh viện." Có lẽ là bởi vì thời đại Internet tiếp nhận rất nhiều thông tin, cậu không xa lạ gì với loại tình huống này, xoay mặt tiếp tục sắp xếp: "Anh Thận, đi lái xe! Đón người trước cửa ký túc xá. ”

"Ừm." Từ Thận gật đầu, cũng không chần chờ hành động luôn.

Một nhóm người luống cuống tay chân, nửa giờ sau đưa sản phụ đến bệnh viện. Từ Thận và Thư Nhiên không rời đi, hai người bọn họ tự giác ở lại hỗ trợ làm thủ tục vân vân, về sau còn giúp mua đồ còn thiếu.

Chờ sản phụ vào phòng sinh, bọn họ không có việc gì phải làm nữa, Từ Thận và Vương Đông đang lo lắng chờ đợi nói: "Chúng tôi ra ngoài mua đồ ăn, cậu ở lại đây trước đi."

Vương Đông gật đầu lung tung, một lòng chờ đợi phòng sinh.

“Hôm nay thật là một ngày tốt, mọi chuyện đều xảy ra cùng 1 ngày.” Thư Nhiên nhìn bầu trời u ám thở dài.

Từ Thận hồi tưởng lại chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cũng đồng ý: " Thật ra đều là chuyện tốt. "Hắn nói rất nhỏ, không biết Thư Nhiên có nghe thấy hay không.

Dù sao đối với hắn mà nói chính là chuyện tốt.

Không có mẹ Vương Đông xuất hiện, Từ Thận sẽ không biết Thư Nhiên đối với chuyện hắn gặp phải sẽ có loại phản ứng này, không có ghét bỏ cũng không có ý định tiếp tục đào sâu, giống như tiếp nhận hết thảy của hắn.

Cứ như vậy, hai người đã ngầm hiểu, Từ Thận cũng không có ý định đào sâu bí mật của đối phương, vô luận là chuyện gì…hắn đều sẽ tiếp nhận mà không có bất kỳ áp lực nào.

Buổi tối nơi bán cơm không đông người lắm, bọn họ lái xe đi chợ đêm, nơi đó có bán đồ ăn, không phải là đồ ăn hợp tiêu chuẩn nhưng cũng có thể lấp đầy bụng.

"A, thế mà em không biết bên này có chợ đêm." Thư Nhiên thấy bên này rất náo nhiệt, gian hàng bày biện phong phú.

"Hình như trước kia không có, " Từ Thận nói, "Khu vực này trước đây hoang vắng, hẳn là gần đây mới nổi lên. ”

Mỗi ngày Nam thị đều thay đổi, mánh khóe mới xuất hiện vô tận.

"Rất tốt." Thư Nhiên cười nói, với sự phát triển của xã hội, con người sẽ càng ngày càng có nhiều cách kiếm tiền.

Nhiều người đã kiếm được hũ vàng đầu tiên bằng cách dựng sạp ở chợ đêm, thực tế, để công nhân trong nhà máy đến chợ đêm dựng sạp không nhất định kiếm được ít tiền hơn nhà máy.

Gió bên ngoài rất mạnh, họ mua thức ăn rồi trở lại xe.

"Em cũng ăn thêm chút đi, về lại làm thêm cho em." Từ Thận cầm một túi bánh, xé ra một miếng bánh cho Thư Nhiên ăn.

"Ngon quá, " Thư Nhiên nếm thử, một mình cầm lấy một cái: “Ăn no rồi thì không cần nấu.”

"Sao mà ăn thay bữa chính được." Từ Thận nhìn thấy phía trước có người bán mì xào, nói: " Anh đi mua thêm hai phần mì xào."

"Anh Thận," Thư Nhiên ở phía sau hô: "Cho thêm chút cay! ”

Từ Thận quay đầu lại, tàn nhẫn từ chối yêu cầu của đồng chí Thư Nhiên: "Đừng mơ tưởng, chúng ta không ăn cay."

Hiện tại Thư Nhiên còn uống thuốc đông y, dùng thuốc đông y, bác sĩ Hồ đã nói rồi, không được ăn đồ ăn gây kích thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.