🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dựa vào một sự kiện vui vẻ, mở ra vòng tròn kết nối của đất cảng, hợp lý mà nói có lợi và vô hại, nhưng đây luôn luôn là việc gia đình của Giang Phàm, không thể đem tất cả mọi thứ ra làm lợi ích.

Cho nên Thư Nhiên vẫn quyết định nói chuyện với Giang Phàm.

Ban ngày đối phương rất bận rộn, đang đi cùng vợ chọn nhẫn chọn lễ phục, đến tối mới đợi được đến khi hai người bọn họ về nhà.

"Mua nhiều thứ như vậy sao?" Từ Thận thấy vệ sĩ không ngừng mang đồ xuống từ trên xe, nhướng mày, nhưng hắn cũng không cảm thấy hai người này tiêu quá nhiều tiền, chỉ là có chút cảm khái, lúc mình cưới vợ khó khăn hơn hiện tại biết mấy.

"Đều là em mua, phản ứng của Giai Nghi cũng giống như anh vậy đó." Giang Phàm vội vàng nói, hắn cảm thấy lần này tiêu tiền rất nghiện, trước kia người cô đơn căn bản không tiêu được tiền, thật vất vả mới có người giúp hắn tiêu tiền, đương nhiên hắn không keo kiệt.

"Bảo anh đừng mua nhiều như vậy." Lương Giai Nghi liếc Giang Phàm một cái.

"Không nhiều lắm, kiếm tiền chính là dùng để tiêu, không tiêu tiền còn có ý nghĩa gì nữa." Thư Nhiên lắc lư một ly Bailey ngọt ngào cười tủm tỉm nói: "Hai người ăn cơm xong mới về nhỉ? Vậy trước tiên lên lầu thu dọn, đợi lát nữa đến thư phòng nói chuyện đi, có một số việc muốn cùng thương lượng với hai người."

"Được rồi, vậy chúng tôi đi lên trước, thay quần áo cho thoải mái." Giang Phàm nắm tay bạn gái lên lầu.

Vào phòng, Lương Giai Nghi buông túi xách xuống nói: "Ông chủ Thư thật lợi hại, tuổi còn trẻ mà đã rất có khí thế, lần nào gặp em cũng hơi thấp thỏm."

Chốc lát không biết phải nói gì.

"Em ấy?" Giang Phàm cười: "Em lo nhầm người rồi, tính tình em ấy tốt nhất luôn đó."

Giang Phàm cởi áo, lấy đồ trong tủ ra mặc vào: "Muốn nói người đáng để lo, thì chẳng lẽ không phải anh Thận sao? Em không nghĩ anh ấy rất lạnh lùng hả? ”

Lương Giai Nghi lắc đầu: "Hiểu rồi không lo, anh và ông chủ Từ đều là người thẳng thắn, thích chính là thích, chán ghét chính là chán ghét, căn bản không cần đoán tâm tư."

"A, em quan sát chuẩn thật đấy, đây là thiên phú của luật sư sao?" Giang Phàm quay đầu lại: "Cái này cũng không trách được Thư Nhiên, có lẽ em không biết, trong mấy người bọn anh, chỉ có Thư Nhiên biết xã giao, những thứ khác đều là đá thối vừa lạnh vừa cứng, ba câu không hợp là có thể đánh nhau. ”

Xã giao với người khác thì không thể lộ ra tính tình chân thật, nếu không dễ bị người ta nắm thóp, nghĩ đến những điều này, Giang Phàm càng nói càng hổ thẹn: "Nói là đối tác, nhưng anh thật sự không giúp được gì, may mà bọn họ không ghét bỏ anh."

"Thì ra là như thế." Lương Giai Nghi đăm chiêu.

Rất nhanh cô cũng thay xong một bộ quần áo trong nhà bằng vải rất thoải mái, tới thư phòng cùng Giang Phàm.

Vì hai người trân trọng khoảng thời gian bên nhau nên cô mới đến sống ở đây, hành vi rất táo bạo, nhưng cô là người như vậy, nếu không trên du thuyền cô ấy đã không hắt rượu vào người khác.

"Tới đây, chờ em một chút đi, em phi xong cái này." Thư Nhiên đứng ở trong thư phòng chơi phi tiêu, Từ Thận ở phía sau cậu tay trong tay dạy cậu quăng, hai người rất gần, cho nên lúc Lương Giai Nghi tiến vào thì sững sờ mất một lúc.

Từ Thận mặc kệ vợ chồng Giang Phàm đến, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có vợ mình.

"Cổ tay của em đừng cứng thế. " Từ Thận hướng dẫn đầy dịu dàng nói:“Trước thả lỏng cổ tay, dùng lực cổ tay ném, không phải dùng cả cánh tay, không ném trúng mới là lạ.”

"Như vậy sao?" Thư Nhiên dựa theo tư thế Từ Thận điều chỉnh cho mình, tự tin phi, nhưng vẫn trượt mục tiêu, còn tệ hơn trước!

Bên cạnh truyền đến phì một tiếng, Thư Nhiên quay đầu nói: "Câm miệng. ”

"Không học giỏi, học toàn lơ mơ thôi hà." Từ Thận cũng cười rộ lên, cầm lấy phi tiêu cuối cùng trong tay: "Nhìn anh này. "Hắn tiện tay ném, phi tiêu trúng chính giữa.

"Chiết tiệt, em cũng muốn kỹ năng này." Đẹp trai quá.

"Trước tiên nói chuyện đi, " Từ Thận nhéo nhéo bả vai Thư Nhiên: "Sau này anh sẽ dạy em học từ từ."

Mấy người ngồi xuống, Giang Phàm lên tiếng hỏi: "Muốn thương lượng với bọn em chuyện gì?"



"À, là chuyện hai người đính hôn liên quan đến chuyện, Cao Thành..." Thư Nhiên hỏi: "Hai người còn nhớ rõ anh ta không? ”

"Nhớ." Hai người gật đầu, Giang Phàm hỏi: "Anh ta làm sao vậy, anh ta làm khó chúng ta sao? ”

"Gần đây hai người bận quá, không nói tỉ mỉ cho hai người biết. " Từ Thận uống một ngụm trà, dặn dò bọn họ: "Chúng ta đang hợp tác với Cao Thành, hắn chỉ muốn tiền mà thôi, làm sao có thể làm khó chúng ta đây? ”

Thư Nhiên cười cười: "Đừng lo, Cao Thành không chỉ không đáng sợ, mà còn là bàn đạp để chúng ta mở cửa thị trường Hồng Kông, thế lực của anh ta lớn, nhưng con mắt làm ăn còn kém, trước tiên chúng ta cho anh ta nếm thử chút ngọt ngào, sau này tự mình mở công ty, để cho anh ta ra mặt giải quyết chướng ngại vật. ”

"Em đã nghĩ kỹ rồi." Quả nhiên không phải đơn thuần đến chỉ để chơi.

Thư Nhiên gật đầu: "Mấy ngày nữa hai người đính hôn, anh ta cũng tới đây, hai bên làm quen một chút. "Sau đó ánh mắt nhìn Lương Giai Nghi: "Cô Lương là người địa phương, tương đối quen thuộc bên này, sau này phải nhờ cô hiệp trợ anh Phàm nhiều hơn, cho nên, cô cũng phải học làm ăn, được không? ”

"Được." Lương Giai Nghi trịnh trọng nói.

Người đại lục làm ăn bên này thật sự rất khó, trong lòng cô thực sự lo lắng thay bọn họ, nếu như mình có thể giúp được, vậy đương nhiên là tốt nhất.

"Không biết là phương diện làm ăn nào?" Cô hỏi.

"Đất Hồng Kông bây giờ, tất nhiên, là ngành công nghiệp giải trí và tài chính kiếm được nhiều tiền nhất." Thư Nhiên nói.

"Hai ngành công nghiệp này tôi tương đối quen thuộc, nên có thể giúp đỡ, " Lương Giai Nghi nghe vậy, áp lực tâm lý lập tức giảm đi rất nhiều: "Có gì cần tôi làm, cứ việc lên tiếng là được rồi."

Mấy ngày nay, thỉnh thoảng Giang Phàm

thở dài rằng mình không đóng góp được nhiều trong đội, rất muốn trở thành người một mình có thể đảm đương một mặt, Lương Giai Nghi cảm thấy đây là cơ hội, sau này việc làm ăn ở Hồng Kông giao cho bọn họ xử lý đi.

"Được, vậy tôi không khách sáo nữa." Thư Nhiên vui vẻ cười nói.

Nói xong chuyện, Thư Nhiên và Từ Thận liền trở về phòng bên cạnh, nhìn bóng lưng bọn họ song song rời đi, Lương Giai Nghi luôn cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

"Giai Nghi, có áp lực hay không, em làm được chứ?" Ấn tượng của Giang Phàm đối với hôn thê của mình vẫn còn dừng lại khi bị người ta bắt nạt trên tàu, mà ra ngoài làm ăn, sẽ có rất nhiều nguy hiểm.

Lương Giai Nghi hoàn hồn, khoanh tay: "Anh không tin em sao? ”

Cô hài hước: "Em là đội trưởng của đội bóng rổ nữ, nội tâm không phải là một người phụ nữ nhỏ bé, em thích niềm vui chiến thắng."

Bị người ta coi thường, là bởi vì không có bối cảnh, không có sức mạnh.

Nếu có sức mạnh có thể ngồi ngang hàng với người như Cao Thành, làm gì mà không được chứ?

"Vậy thử một chút đi." Giang Phàm sờ sờ tóc Lương Giai Nghi.

"Anh Phàm," Lương Giai Nghi muốn nói lại thôi, cực kỳ chần chờ hỏi: "Ông chủ Thư và ông chủ Từ... Họ có mối quan hệ rất tốt, có phải là người yêu không? ”

Giang Phàm ngẩn ra.

"Anh đừng trách em thẳng thắn, chỉ là em cảm thấy..." Lương Giai Nghi nói: "Trong lòng em nghĩ cái gì cũng nên nói với anh, chứ không phải là bản thân suy nghĩ lung tung. ”

Giang Phàm cũng nhớ tới tình cảnh vừa rồi bọn họ nhìn thấy trong thư phòng, thật ra không phải Lương Giai Nghi đa tâm, là hai người kia căn bản cũng không có kiêng dè, càng ngày càng làm càn…

Làm thế thì ai mà không đoán ra được quan hệ của bọn họ chứ.

"Ngày mai anh dẫn em đi ăn cơm trưa, em tự hỏi xem." Giang Phàm quyết định, giao vấn đề này cho bọn Thư Nhiên trả lời, dù sao cũng là chuyện bọn họ tự mình gây ra.

"A, hiểu rồi." Lương Giai Nghi cười cười.

"Em quá thông minh." Giang Phàm lắc đầu.

"Đương nhiên, từ khi em đi học mẫu giáo đã luôn là người đứng đầu." Lương Giai Nghi cong khóe miệng.

"Em đã ưu tú như vậy rồi, tại sao phải đi thi sắc đẹp?" Giang Phàm thừa nhận tư tưởng của mình có chút bảo thủ ở phương diện này.

"Ai mà không thích trở thành một ngôi sao," Lương Giai Nghi nói, "Than ôi, các cô gái chưa vào vòng trong đã tưởng tượng cuộc sống ngôi sao đẹp đẽ biết bao, em cũng vậy. ”

Giang Phàm ôm cô: "Sau này không còn là minh tinh nữa, làm minh tinh của riêng ông chủ."

Thời gian còn sớm, Thư Nhiên và Từ Thận về đến nhà, cùng nhau ngâm mình trong chiếc bồn tắm khổng lồ, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn do chiếc bồn tắm quá khổ mang lại.

"Anh Phàm gửi tin nhắn cho em." Thư Nhiên cầm điện thoại di động nhìn thoáng qua nói.

"Ừ?" Từ Thận nhắm mắt lại lười biếng hừ một tiếng.

"Anh ấy nói cô Lương nhìn ra quan hệ hai chúng ta rồi, ngày mai tới đây ăn cơm hẳn là sẽ hỏi thẳng chúng ta." Thư Nhiên sờ Từ Thận một cái: "Tại anh không tránh hiềm nghi đó."

"Chẳng lẽ đây không phải là em ngầm đồng ý sao?" Từ Thận cười khẽ, cầm tay vợ ấn xuống dưới, xoa hai cái.

"Lưu manh thối tha." Thư Nhiên nói.



Bii người ta nhìn ra kết quả này cũng là do cậu ngầm đồng ý.

Mấy năm nay theo thân phận địa vị tăng cao, người khác nhìn thấy trong lòng biết rõ lại lựa chọn im miệng, không thể không nói là trợ giúp bọn họ rất nhiều uy phong.

Bình thường ra cặp vào cặp, căn bản cũng không thể nào tránh tai mắt người khác.

"Vậy em định nói như thế nào?" Từ Thận đoạt lấy ly rượu trong tay Thư Nhiên, đưa lên miệng nhấp một ngụm.

"Nói thẳng." Thư Nhiên vừa mở miệng, đã bị Từ Thận hôn.

Một ngụm rượu hai người phân chia, tranh đoạt lẫn nhau.

Ly rượu vang đỏ rơi xuống khay, rượu tươi sáng đổ vào bồn tắm cũng không ai để ý.

Từ Thận cầm khăn tắm trải lên bên trên thành, ngay sau đó áp vai Thư Nhiên vào, cậu khịt mũi, mái tóc đen tung bay.

Thay đổi bối cảnh khá thú vị, nhưng vẫn chưa đủ thoải mái, Từ Thận thương Thư Nhiên, nếm thử mới mẻ xong thì bế người về phòng ngủ.

Ngày hôm sau người giúp việc người Philippines đi dọn dẹp bồn tắm lớn, phát hiện bồn tắm lộn xộn, hỗn độn lung ta lung tung.

Hơn nữa trên khăn tắm, còn có dấu vết thực chiến lưu lại.

Thư Nhiên vừa tỉnh lại, đã là mười một giờ sáng, Từ Thận đã dậy từ lâu, có lẽ đã gọi bọn Giang Phàm.

Hít hà, lúc Thư Nhiên đứng dậy nghĩ thầm, chẳng phải nói đàn ông qua ba mươi là không cương mạnh nữa hay sao?

Vì sao Từ Thận vẫn hung dữ như vậy.

Bên cạnh đầu giường, Từ Thận đã chuẩn bị sẵn quần áo cậu muốn mặc, cầm lên là có thể mặc.

"Thư Nhiên đâu? Có phải là vẫn chưa thức dậy không? "Giang Phàm cùng hôn thê vuốt ve chó một lúc mới đi tới bên Từ Thận hỏi.

Trên bãi cỏ xanh mướt, vòi phun nước yên lặng xoay quanh, Lương Giai Nghi cùng đám chó chạy đùa ở xa xa, Giang Phàm mỉm cười nhìn cô.

"Tại sao luôn luôn hỏi loại câu hỏi IQ thấp như vậy chứ?" Từ Thận liếc hắn một cái.

Đây không phải là rất rõ ràng sao,Thư Nhiên chính là không đứng dậy nổi.

"..." Giang Phàm không nói gì.

Hắn hoài nghi Từ Thận đang thể hiện năng lực của mình.

Thư Nhiên tốt xấu gì cũng bắt kịp bữa trưa, hôm nay là đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn Pháp, món tráng miệng trên mặt bàn không ai đụng vào, chỉ có Lương Giai Nghi ăn một miếng: "Ngọt quá, ăn cái này chẳng mấy chốc sẽ mập thành quả bóng cho coi.

"Bảo đầu bếp lần sau nấu ít đường." Giang Phàm kéo một tờ khăn giấy lau tay cho vị hôn thê.

"Đầu bếp nước ngoài làm vậy là đúng rồi, người ta làm món tráng miệng thì phải cho nhiều đường." Thư Nhiên ăn một miếng hoa quả nói: "Tựa như đầu bếp ở Tứ Xuyên chúng ta, không cay thì không biết phải xào món ăn này như nào, đó chẳng phải là không có linh hồn hay sao?"

"Em nói đúng." Giang Phàm nhớ tới cuộc sống ở khu nhà thuê, nở nụ cười.

"Thật muốn thử một lần đồ ăn Tứ Xuyên chính thống." Lương Giai Nghi nói.

"Em có thể về với anh một chuyến trước khi khai giảng." Giang Phàm đề nghị.

"Được." Cô cũng muốn đi gặp người nhà Giang Phàm.

"Đúng rồi," Giang Phàm đang giúp xử lý ốc,khuỷu tay đụng vào Lương Giai Nghi: "Không phải em có vấn đề muốn hỏi bọn họ sao? ”

"À," Lương Giai Nghi nhìn Thư Nhiên và Từ Thận: "Ông chủ Thư..."

"Này, hai người khách sáo quá đấy." Giang Phàm ngắt lời: "Không phải ông chủ thì là cô Lương, thay đổi thay đổi đi ”

"Vậy thì hơi lộn xộn, theo Giang Phàm tính thì em phải gọi chị dâu." Thư Nhiên nói: "Tính theo tuổi em còn là anh đấy."

Từ Thận: "Vậy thì mỗi người một vẻ đi. ”

"Ha ha ha, vậy mỗi người một vẻ đi."

Lương Giai Nghi nói: "Anh Nhiên, em chỉ muốn hỏi anh, anh và anh Thận là người yêu hả? ”

Thư Nhiên dựa vào vai Từ Thận: "Đúng vậy, chúng tôi ở bên nhau chín năm rồi."

"Oa." Lương Giai Nghi chắp hai tay trước mặt, lộ vẻ diễm lệ: "Được rồi. ”

Từ Thận cũng ôm bả vai Thư Nhiên, hôn lên trán Thư Nhiên một cái: "Vợ tôi mười tám tuổi đã đi theo tôi, lúc đó tôi nghèo đến rớt mồng tơi."

"Nhảm nhí," Thư Nhiên huých hắn một cái: "Lúc đó anh coi như là người giàu rồi, là em nghèo rớt mồng tơi thì có, ngay cả 500 tệ cũng không có."



Giang Phàm cười nói: "Nếu em có thì anh Thận sẽ không có vợ. ”

"Hạnh phúc ghê." Lương Giai Nghi thật sự hâm mộ, nắm lấy cánh tay Giang Phàm nói: "Chúng ta cũng phải thuận lợi."

"Sẽ." Giang Phàm đem đồ ăn chế biến xong đưa đến bên miệng vị hôn thê: “Ốc nướng phết kem.”

Thư Nhiên liếc mắt nhìn sang bên cạnh: "Anh Thận, em cũng muốn ăn ốc nướng phết kem. ”

Từ Thận lập tức cười nhẹ nói: "Được, làm cho em ngay."

Thấy bọn họ ân ái như vậy, Lương Giai Nghi và Giang Phàm đều che miệng nở nụ cười, cái gì chứ, vợ chồng 8,9 năm rồi còn muốn tranh đấu với vợ chồng mới cưới.

"Bọn họ là như vậy." Giang Phàm thấp giọng kể khổ với vị hôn thê: "Mấy năm nay không biết anh đã chịu bao nhiêu tổn thương, nghẹn chết anh, để cơ nào anh với em bọn họ quá đáng như thế nào. ”

"Quá đáng dữ vậy sao?" Thư Nhiên nói: "Bọn em không có mà."

"Đương nhiên hai người có." Giang Phàm lập tức phóng đại chiêu: "Có nhớ hai người hôn nhau còn anh canh chừng không, chân anh sắp tê chết rồi mà hai người còn chưa hôn xong. ”

Thư Nhiên ngẫm lại, hình như thật sự có chuyện như vậy.

"Thật ngại quá, lần sau hai người muốn hôn, em sẽ giúp hai người canh chừng." Cậu thở dài nói.

Mọi người đều cười.

*

Tiệc đính hôn của tỷ phú đại lục tại biệt thự lưng núi tổ chức như đã định, khách mời ăn vận chỉnh tề đến tham dự.

Nhà họ Lương được xe chuyên dụng đưa đón, người thân và bạn bè đều lóa mắt trước sự xa hoa của nhà chồng Lương Giai Nghi, mà Mẹ Lương còn nói với bọn họ, con rể mua biệt thự chẳng khác nào mua đồ ăn, bên này người ta có rất nhiều nhà, bạn bè cũng có mấy căn.

"Thật sự là không ngờ tới, Giai Nghi sẽ gả được vào nhà chồng tốt như vậy." Dọc theo đường đi họ hàng nhiều lần cảm thán, Lương gia nghe được mà vui vẻ, không khép miệng lại được.

Giang Phàm mặc âu phục màu trắng mà hôn thê của mình yêu thích nhất, ôm hôn thê mặc lễ phục dạ hội màu bạc cùng nhau chào hỏi người bên nhà vợ, hàn huyên không bao lâu, hai người bọn họ đã bị Thư Nhiên gọi đi.

"Cao Thành tới rồi." Thư Nhiên nói.

Hai người lập tức lấy lại tinh thần, đi theo Thư Nhiên.

Từ Thận nhìn thấy bọn họ, chỉ chỉ và Cao Thành nói: "Bọn họ đến rồi. ”

"Sếp Giang, Cô Lương, chúc mừng chúc mừng!" Cao Thành bắt tay hai người, mặt tươi cười: "Trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử"

"Cảm ơn, chào mừng Cao tiên sinh đến tham gia tiệc đính hôn của chúng tôi." Hai vợ chồng cùng nhau nói.

"Mọi người làm quen chút đi. " Thư Nhiên cười nói,"Phần lớn công việc của chúng tôi vẫn luôn ở đại lục, sau này chuyện ở đây sẽ giao cho người anh em này của tôi."

“OKOK。” Cao Thành liên tục nói không thành vấn đề: "Sếp Giang là con rể của đất cảng chúng tôi thì coi như người nhà rồi, tôi rất coi trọng. "Lại nhìn Lương Giai Nghi nói: "Cô Lương đây là một người con gái tốt của đất Hồng Kông, rất biết cất nhắc mọi thứ, sếp Giang có phúc rồi. ”

"Cảm ơn lời tốt của anh, mọi người hợp tác vui vẻ." Giang Phàm và đối phương bắt tay nhau, nhìn nhau cười.

"Tối nay hai người phải chào hỏi nhiều người, không cản hai người nữa, tôi và ông chủ Thư nói chuyện chút." Cao Thành săn sóc nói.

"Được, khi khác chúng tôi mời Cao tiên sinh cùng ăn cơm." Lương Giai Nghi tự tin hào phóng cười cười, bộ lễ phục màu bạc rất lộng lẫy, mái tóc xoăn buộc cao cũng rất sang trọng và chỉnh tề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.