Chiều, Kỳ Tuân đã bám lấy thắt lưng quần Kỳ Dụ Văn đi theo rồi.
Khi ngồi trên xe, Kỳ Tuân ngồi ngay ngay ngắn ngắn, giữ mắt nhìn thẳng, nghiêm túc giống như là đang nghe toạ đàm vậy.
Kỳ Dụ Văn ngồi ở bên cạnh bưng tờ báo xem, lại chú ý vào Kỳ Tuân qua khóe mắt. Thấy bộ dạng nghiêm túc đứng đắn này của bé, vẫn không nhịn được muốn cười.
"Kỳ Tuân, con có thể thả lỏng một chút."
Kỳ Tuân chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Kỳ Dụ Văn. Thấy Kỳ Dụ Văn chẳng nhìn mình, thì lại xoay đầu về: "Dạ."
Lời thì tuy nói như vậy, nhưng thân thể cùng tinh thần vẫn chưa có thả lỏng xuống.
Kỳ Dụ Văn đặt tờ báo xuống, Kỳ Tuân ở bên cạnh lập tức nhìn qua tới: "Khi không có mặt ai khác, con thế nào trước mặt mami, thì cũng có thể làm thế ấy ở trước mặt ta."
Lời này được nói một cách nhẹ nhàng. Ở trong lòng Kỳ Tuân, Kỳ Dụ Văn chính là vai trò người mẹ nghiêm khắc, sự tôn kính cùng sợ sệt trong lòng rất khó tiêu tan xóa bỏ.
"Cuộc trò chuyện giữa mami với mẹ hôm nay, con nghe thấy rồi."
"Vậy con cho rằng ta là đáp lại đề nghị của mami con, cho nên cư xử với con như thế sao? Con cho rằng ta không phải là thật lòng đó ư?"
"Con chỉ là cho rằng lời hôm nay mẹ nói với mami không có sai, cho nên mẹ không cần phải đưa ra sự thay đổi gì."
Kỳ Dụ Văn chợt cười nhàn nhạt. Thường ngày bận công việc, dạy bảo đối với Kỳ Tuân thật ra không nhiều lắm. Không nghĩ tới Kỳ Tuân cùng đàn đúm với Vu Cửu không đáng tin cậy mỗi ngày, thế mà cũng có tư tưởng giác ngộ như vậy.
Cô ấy còn tưởng rằng đứa nhỏ này sẽ ỷ được chiều riết hư......
Thì ra là cô ấy đã suy nghĩ nhiều.
Kỳ Dụ Văn mở cửa sổ xe ra, gác cánh tay lên trên: "Ta thì cũng yêu con đấy, chỉ là hình thức biểu đạt không giống nhau. So sánh với mami con thì quả thật là ta đối xử với con không tốt lắm."
Kỳ Tuân không phản đối cách giải thích này, bé không phải là một người biết nói xã giao, bèn không có nói lời thừa thãi gì.
"Ta không thể cướp mất vai trò của mami con, ta muốn để cô ấy không yên lòng được con và ta, như vậy thì cô ấy sẽ không nỡ ra đi."
Kỳ Tuân còn nhỏ tuổi, hiểu biết lơ mơ đối với sinh ly tử biệt, nghe cũng không hiểu được câu nói này.
Gió ngoài xe đã thổi tan lệ nơi khóe mắt Kỳ Dụ Văn. Bất kể là Qua Kim Vũ hay là Vu Cửu, thì đều không có nói cho cô ấy biết tin tức về tình hình thân thể của Vu Cửu quá nhiều.
Nhưng có chuyện gì có thể giấu qua được đôi mắt Kỳ Dụ Văn đây?
Báo cáo khám sức khoẻ mỗi năm của Vu Cửu đều sẽ bị cô ấy điều tra ra tới, có lẽ cũng là Qua Kim Vũ cố ý buông ra một cửa, không hy vọng Kỳ Dụ Văn cứ mãi bị che mắt lừa dối.
Dần dần, cô ấy từ một người không hiểu chút gì đối với báo cáo khám sức khoẻ, đã thành một người có thể xem hiểu mỗi một chỉ tiêu.
Báo cáo khám sức khoẻ mỗi năm đều giống một trái bom hẹn giờ, đúng lúc đúng giờ bày ở trước mắt cô ấy.
Hằng năm đều đang tăng thêm hoảng hốt cùng lo âu không cần thiết cho cô ấy, lại khăng khăng không biết khi nào sẽ nổ tung.
Cô ấy không biết nên xử lý trái bom hẹn giờ này như thế nào, sợ cắt nhầm một sợi dây, thì liền lâm vào 'muôn đời muôn kiếp không trở lại được'.
Cô ấy chỉ có thể vẫn luôn giữ nguyên sự bình tĩnh.
Sau khi đến công ty, Kỳ Dụ Văn tự cất bước đi về trước một mình. Đi được vài bước, rồi lại nhớ tới Kỳ Tuân, bèn dừng chân chờ bé theo kịp.
Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, Kỳ Dụ Văn vươn tay ra với Kỳ Tuân. Kỳ Tuân ngẩng đầu lên, chiều cao hai người bị chênh lệch rất nhiều, Kỳ Tuân phải giơ tay lên mới có thể đụng tới cái tay ấy.
Kỳ Tuân lo âu chốc lát, rồi vẫn dắt lấy.
Kỳ Dụ Văn bao lấy tay Kỳ Tuân ở trong lòng bàn tay, phụ họa theo nhịp chân đi chầm chậm của Kỳ Tuân.
Người trong công ty đều đã chú ý tới cảnh tượng chiều nay.
Kỳ Tuân rất ít khi tới công ty, mỗi lần tới đều có Vu Cửu ở bên cạnh, lần này thì lại lẻ loi một mình đi theo bên người Kỳ Dụ Văn.
Không biết vì cớ sao, nồng đậm một phong cách mẹ đơn thân dẫn theo con nhỏ vô cùng. Một lớn một bé đều là cái khuôn mặt lạnh lùng, giống như là từng gặp phải biến cố gia đình, dáng vẻ thoạt nhìn hết sức kiên cường.
Tổng thể mà nói, cuộc sống vật trang trí chiều nay của Kỳ Tuân coi như thuận lợi, cho dù Kỳ Dụ Văn mở họp hay là ở văn phòng, thì bé đều sẽ ngồi ở cạnh bên.
Chỉ là trong lòng sẽ thường hay nhớ đến Vu Cửu ở nhà, nghĩ rằng nếu mami cũng ở đây thì tốt rồi.
Kỳ Dụ Văn nhìn ra suy nghĩ của bé, đem điện thoại cho bé, để bé gọi một cuộc điện thoại video cho Vu Cửu.
Thật ra cô ấy cũng muốn gặp Vu Cửu nữa.
Gọi điện thoại video qua mất một hồi lâu mới được bắt máy lên, cảnh tượng bên kia video không phải là ở nhà. Phía sau cây cối hoa cỏ, còn có người đi ngang qua.
Đầu mày Kỳ Dụ Văn chợt nhíu. Sau khi Vu Cửu tốt nghiệp thì rất ít khi ra cửa, nào ngờ rằng hôm nay điểm danh đến thì liền bắt gặp được.
【 Vu Cửu, cô là đang ở đâu đấy? 】
【 ớ? 】
Vu Cửu thoáng chuyển camera một cái, hóa ra là ở đại học Bắc Khai. Camera còn đã quay được tới Kỳ Dụ Tinh sửa sang lại áo choàng cử nhân cho Lăng Thập.
Lúc này Kỳ Dụ Văn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm: 【 Kỳ Tuân muốn gặp cô chút, qua một hồi nữa thì cô cứ đi bận chuyện của mình đi. 】
Vu Cửu hơi gật đầu: 【 được. 】
Sau khi Kỳ Dụ Văn đi, Kỳ Tuân đã cầm lấy di động đi vào phòng nghỉ, qua vài phút sau mới trả lại điện thoại cho mẹ.
"Thế nào? Nhìn thấy mami có phải vui vẻ hơn một chút không?"
Kỳ Tuân khẽ gật đầu. Tiếp đó, Kỳ Dụ Văn đã lấy một quyển sách từ trong ngăn kéo, đây là cái lần trước Kỳ Tuân để lại: "Cầm đi xem đi."
"Vâng."
-
Đại học Bắc Khai.
Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh ngồi ở ghế tựa dưới bóng râm của cây, Lăng Thập đang chụp ảnh chung với lớp.
"Ầy, Dụ Tinh, chị nghe nói em tính cầu hôn à?"
Kỳ Dụ Tinh mím môi, giơ tay lên che lại miệng mình, che khuất đi hân hoan thầm kín của mình: "Vâng ạ, em vẫn đang luôn đợi em ấy tốt nghiệp."
Vu Cửu cũng học theo cô bé che lại miệng mình, nói trêu chọc: "Ôi chà, ghê nhỉ, cuộc chạy tình yêu đường dài kết thúc rồi ha. Yêu thầm một năm, theo đuổi hai năm, yêu đương ba năm, hầm cũng đủ nhừ đấy."
Kỳ Dụ Tinh sớm đã để tóc đuôi sói của mình dài ra, hiện giờ là một người đẹp tóc dài phất phới, không còn thấy bộ dạng ăn chơi trác táng năm đó một chút nào.
Có điều, nhắc tới chuyện tình cảm thì vẫn giống một đứa trẻ, ngượng ngùng rồi lại si mê.
Ngược lại là Lăng Thập nhỏ hơn ba tuổi, đường đường hoàng hoàng, không ưa cười lại thẳng thắn chủ động, nắm thật kỹ Kỳ Dụ Tinh ở trong lòng bàn tay.
"Là gian nan, nhưng hiện tại thì cũng không tính là muộn. Giờ em mới 25 tuổi, tụi em còn có con đường rất rất dài có thể cùng nhau đồng hành. Lúc chị của em 25 tuổi thì mới gặp được chị, so với chị ấy thì em lại quá may mắn rồi."
Vu Cửu thoáng cười một tiếng, tiếc nuối xẹt qua trong mắt. Nếu mà cô gặp được Kỳ Dụ Văn sớm một chút, thì có thể ở bên nhau thêm mấy năm.
"Em với tiểu Thập hãy sống cho tốt."
Vu Cửu bóp bóp vai Kỳ Dụ Tinh: "Chị tin ở em!"
Kỳ Dụ Tinh cũng khoác tay ở đầu vai Vu Cửu: "Yên tâm đi, em thích em ấy sáu năm, ngày qua ngày lại thích hơn, chưa bao giờ từng giảm bớt nửa phần. Chị Vu Cửu, chị hoàn toàn có thể tin tưởng em."
Trong lúc Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh nói nói cười cười, Lăng Thập đã lại đây. Cô bé thoáng nhìn Kỳ Dụ Tinh một cái, rồi liền đi đến trước mặt Vu Cửu, cúi người ôm lấy Vu Cửu.
"Chị ơi, chúng ta cũng chụp ảnh chung có được không?"
"Được nha, chị tới chính là muốn chụp hình với em, bằng không trời siêu nóng vầy chị ra đây làm gì?"
Vu Cửu đứng lên, Kỳ Dụ Tinh chủ động cầm máy chụp hình kịp đuổi theo.
Mấy năm nay, tuy rằng Lăng Thập cao thêm đến 1m66, nhưng Vu Cửu cũng đã cao lên, hiện tại đã 1m73. Hai chị em cùng đứng chung, vẫn có một tí chênh lệch chiều cao.
Cô bé dựa đầu vào trên vai Vu Cửu, khóe môi không thường cười đã giương lên một nét cười dịu dàng, giống y hệt với nụ cười trên mặt Vu Cửu.
Kỳ Dụ Tinh nhìn mà thoáng ngây người vài giây, thầm nghĩ hai người này thật không hổ là chị em, có đôi khi vẫn là có chỗ giống tí.
Kỳ Dụ Tinh chụp hết mấy tấm hình, lại chỉ huy hai người thay đổi vài động tác, cuối cùng chụp hết mười mấy tấm hình để cho Lăng Thập chọn lựa.
Chụp hình tốt nghiệp xong, Vu Cửu lại cùng Kỳ Dụ Tinh và Lăng Thập ăn một bữa, rối mới trở về.
Khi về đến nhà, Kỳ Dụ Văn cùng Kỳ Tuân đã tới nhà rồi, nhìn thấy Vu Cửu liền hỏi: "Ăn uống xong rồi phải không?"
"Đúng vậy, đã ăn rồi."
Kỳ Dụ Văn dắt Vu Cửu đến bên cạnh ngồi xuống, vừa bóp mặt trong bàn tay của cô vừa tán gẫu đến chuyện tuần trăng mật: "Hôm sau tôi có thể nhàn rỗi xuống rồi, chúng ta liền xuất phát."
"Nghĩ xong rằng đi đâu rồi chưa?"
"Ừm, trước hết đi lượn ở một rừng cây chút. Ở thành phố lớn lâu rồi, cảm thụ thiên nhiên một tí."
"Nghe cô hết đấy, vậy chúng ta xin nghỉ cho Kỳ Tuân trước, học kỳ này vậy thì kết thúc sớm rồi."
"Ừ."
Kỳ Dụ Văn lấy di động ra rồi liên hệ trường học. Sau khi buông di động, Vu Cửu đã kề gần qua tới.
Vu Cửu vùi đầu vào trong lòng Kỳ Dụ Văn, đôi tay xuyên qua từ dưới nách cô ấy, leo lên lưng cô ấy, nhắm mắt lại lẳng lặng ngửi mùi hương lành lạnh trên người cô ấy.
Kỳ Dụ Văn rũ mắt ôm chặt cô, hơi hơi dùng sức một cái, ôm cô lên trên đùi mình. Hiếm khi Vu Cửu dính vào cô ấy thế này, luôn cho cô ấy một kiểu dự cảm mơ hồ, làm cô ấy bất an.
Có dự cảm không rõ giống vậy còn có Vu Cửu. Không biết có phải mỗi một người sắp chết đều sẽ nhận ra phần nào hay không, cô có thể cảm giác được thân thể của mình đang chầm chậm suy yếu.
Hai ngày sau đó, Vu Cửu đều sẽ dẫn theo Kỳ Tuân đi tập đoàn họ Kỳ, bầu bạn luôn nguyên cả ngày.
Kỳ Dụ Văn càng ngày càng cảm thấy quái dị. Rõ ràng là một chuyện thường ngày bình thường lại hạnh phúc, nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn đến dáng vẻ Vu Cửu nô đùa cùng Kỳ Tuân, thì đều cho cô ấy một loại cảm thụ rằng Vu Cửu đang dần dần rời xa.
Hai ngày này cô ấy đều không có tâm trạng làm việc. Sau khi đẩy đi hàng loạt công tác trong tay cho Phó giám đốc, mới đuổi kịp đúng giờ tan tầm mà về nhà.
"Vu Cửu, cô......"
Đôi mắt Vu Cửu nhìn thẳng đăm đăm vào hàu sống nướng ven đường, nghe thấy tiếng thì liền quay đầu lại: "Sao đấy?"
Con ngươi Kỳ Dụ Văn thu hẹp lại, phía sau Vu Cửu là mặt trời còn chưa lặn xuống, chói đến độ đôi mắt cô ấy suýt chút nữa không mở ra được.
Hết thảy đều giống y như trước giờ vậy, mà lại đã không giống ở đâu đó.
"Không có gì."
"Tôi đi mua hàu sống, cứu mạng, thơm quá!"
Cô không có trưng cầu sự đồng ý của Kỳ Dụ Văn, liền chạy về phía cái sạp nhỏ kia, giống như là sợ sạp hàng rong kia chạy mất vậy.
Kỳ Dụ Văn thoáng cười bất đắc dĩ, dắt theo Kỳ Tuân đi qua đó, liền nghe cô nói: "Lần cuối cùng ăn, vẫn là hồi tôi dùng cồng đánh thức cô vào nửa đêm ấy."
"Cô còn nhớ à."
"Đương nhiên là nhớ, cô ăn không?"
Lần trước không ăn, lần này Kỳ Dụ Văn muốn thử một cái: "Ừ."
Chuyện trước kia, vì đủ loại nguyên nhân mà từng từ chối Vu Cửu, cô ấy muốn tìm trở lại và nếm thử từng cái từng cái.
Ngày mai phải đi hưởng tuần trăng mật liền rồi, người làm đã thu xếp xong va-li đồ đạc. Đêm nay các cô chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai đúng giờ xuất phát đi sân bay là được.
Sáng sớm, Kỳ Dụ Văn còn chưa có dậy.
Bước chân Vu Cửu giẫm tùy tiện rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt, xuống lầu.
Trong nhà có vài người làm đã và đang làm việc, trông thấy Vu Cửu thì hơi gật đầu lễ độ, còn đã nói một câu: "Cô Vu, ngài (dậy) thật sớm."
"Mọi người còn sớm hơn tôi."
Vu Cửu đi một mạch vào đến trong sân, dựa vào ghế tựa đợi mặt trời mọc, hát ngâm khẽ điệu hát nhỏ không biết tên trong miệng.
Người làm trong nhà thường hay đi lướt ngang qua từ phía sau cô, đều có thể nghe thấy, ăn ý mà cảm thấy Vu Cửu khẽ hát rất khó nghe, mà lại ma lực đến mức làm họ thật nghiện theo.
Dần dần, giọng Vu Cửu hát ngâm khẽ dừng lại, mọi người đều chưa có phát hiện bất thường.
Mãi đến khi Kỳ Tuân dậy, tìm được Vu Cửu ở trong sân, nghe thấy giọng gọi "mami" từng tiếng từng tiếng, đều không có nhận được đáp lại, mới đã thu hút sự chú ý của người làm.
Người làm nhanh chóng đi qua, thăm dò hô hấp của Vu Cửu với vẻ hoảng sợ, mới giật mình hô gọi: "Mau gọi cô cả, mau kêu xe cứu thương!"
Kỳ Tuân nhìn Vu Cửu, hốc mắt ướt át, kiềm giữ nước mắt không có để rơi xuống, nhỏ giọng mà nói: "Mẹ nói là không thể khóc trước mặt người khác."
Bé lại sờ sờ tay của Vu Cửu: "Mami ơi, con sờ tay của mami rồi này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]