(dân F.A/độc thân) nữa.
Điều Vu Cửu sợ nhất không phải Kỳ Dụ Văn tức giận, mà là sợ cô ấy khóc.
Kỳ Dụ Văn khi tức giận không giống với người bình thường. Cô ấy sẽ không mắng Vu Cửu, càng sẽ không đánh cô, chỉ biết một mình ấm ức, bày đặt nói thêm một lời 'miệng một đằng lòng một nẻo' hù Vu Cửu sợ.
Nếu là tức giận lúc bình thường thì còn dễ nói, da mặt dày chút, mặc cô ấy đánh một trận mắng một cái thì qua đi mất.
Nhưng mà khóc, thì Vu Cửu không thể thờ ơ ngó lơ, bằng không thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Vu Cửu buông bút trong tay xuống, đi đến trước mặt Kỳ Dụ Văn với một vẻ mặt mờ mịt vô tội, trong giọng nói loáng thoáng có tí nóng vội không biết làm sao, giống như là tự dưng vô cớ bị nhắm vào rồi vậy.
"Làm sao đấy?"
Dường như không hiểu nguyên do lời Kỳ Dụ Văn mới vừa nói.
Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhíu: "Cô nói nỗi sầu thứ năm đời người......"
Vu Cửu hỏi lại: "Cái câu nói không chăm sóc cô tốt là nỗi sầu thứ năm cuộc đời tôi kia ấy hả?"
"......"
Kỳ Dụ Văn ngẩn ngơ một trận. Khi nãy giọng Vu Cửu không lớn, vừa bị cô đánh lừa như vậy một cái thì tự bản thân cũng trở nên hoài nghi. Mới nãy cái Vu Cửu nói là câu khẳng định hay là phủ định ấy nhỉ?
Vu Cửu tranh thủ 'rèn sắt khi còn nóng', ôm lấy cổ cô ấy, hôn điên cuồng lên mặt cô ấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-trong-truyen-nguoc-lam-ke-pha-roi/2570940/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.