🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nửa đêm.

Vu Cửu nằm ở trên giường của Kỳ Dụ Văn ngủ, ánh đèn trong phòng ngủ sáng rực, chiếc gối giữa hai chân bị rút ra, dẫn đến người đang ngủ ngon lành cau mày thoáng trở mình, muốn mở mắt, lại bị ánh đèn lóe đến mức không tài nào mở được.

"Vu Cửu, cô ngủ rồi sao? Tôi không ngủ được."

Âm thanh giống như âm hồn vang lên bên tai Vu Cửu, Vu Cửu hơi ngây ra......

"Đậu xanh!"

Vu Cửu sợ đến mức bắn lên tới từ trên giường, ôm lấy gối tốn sức mở to mắt ra, thế mà là Kỳ Dụ Văn!

Tóc tai Kỳ Dụ Văn hỗn loạn, cả người chỉ mặc nội y đứng ở bên giường. Vốn dĩ nên là một cái tạo hình hết sức quyến rũ, nhưng trên cổ tay cổ chân còn mắc còng tay cùng vòng cùm chân, chỉ là dây xích ở giữa đã đứt, trên da thịt còn có vết máu vì ma sát kịch liệt mà nảy sinh, khiến cái tạo hình này lộ ra vẻ kỳ dị và khủng bố.

"Kỳ Dụ Văn, sao cô......"

Vu Cửu quẳng gối đi, nắm cổ tay Kỳ Dụ Văn lên nhìn nhìn kỹ càng, nhíu mày ngẩng đầu lên: "Cô đã cứng rắn mà cứ giãy thoát như vậy? Cô không đau ư?"

"Tôi không giãy thoát, chẳng lẽ chờ ngày mai người ta tới coi chuyện cười của tôi sao?"

"Có phải cô ngốc hay không! Sao tôi có thể...... Thôi đi, cô đúng là đủ lắm rồi."

Nhìn trên cổ tay cổ chân trắng nõn mảnh mai của Kỳ Dụ Văn xuất hiện vết thương như vậy, trách nhiệm của Vu Cửu không thể nói là không lớn: "Cô ngồi đó!"

Vu Cửu vào đến tủ quần áo, tìm ra một bộ quần áo rộng rãi, cuốn tay áo vốn đã rất ngắn lên tới: "Đưa bàn tay ra, tôi mặc quần áo cho cô."

Kỳ Dụ Văn nhìn Vu Cửu, không nhúc nhích: "Là cô áy náy rồi sao? Cảm thấy có lỗi với tôi rồi?"

Vu Cửu nhẹ nhàng cầm tay Kỳ Dụ Văn lên, lồng vào trong tay áo, đầu cũng không nâng chút nào: "Bằng không thế nào?"

"Vậy cô cần gì đối xử với tôi như thế?"

"......"

Vu Cửu không biết nên nói cái gì, cầm áo mặc vào trên người Kỳ Dụ Văn, mặc xong cho cô ấy, rồi lại đi cầm một chiếc quần đùi rộng rãi qua đây mặc vô cho cô ấy.

Sau khi mặc quần áo ổn thỏa, lại nghĩ phải lấy hết vòng trên tay chân Kỳ Dụ Văn ra, còn phải lấy hộp y tế xử lý vết thương một chút, bèn rời đi mất.

Cô đi đến phòng mình nhìn nhìn, nơi có góc cạnh của hết cả căn phòng đều bị mài hỏng, có thể hình dung được, vì giãy thoát khỏi những cái đó Kỳ Dụ Văn bạt mạng cỡ nào.

"Ôi trời ơi, sao mình lại chẳng nghĩ tới Kỳ Dụ Văn là người có tự tôn rất nặng, cũng rất kiêu ngạo đây?"

Đúng là không nên dọa cô ấy như vậy.

Vu Cửu tìm được chìa khóa cùng hộp y tế thì lập tức đi tìm Kỳ Dụ Văn. Cô ấy còn ngồi ở bên giường, tư thế y chang y đúc với trước khi cô rời đi. Cô thoáng thở dài, đi qua đến kéo tay cô ấy lên, lấy còng tay ra, lại ngồi xổm trên đất, cũng gỡ hết cùm trên chân.

"Tôi bôi thuốc cho cô."

Kỳ Dụ Văn cúi đầu không nói lời nào. Vu Cửu biết là cô ấy đã ngầm đồng ý, chỉ là có giận hờn với mình, không muốn nói chuyện với mình mà thôi.

Vu Cửu ngồi xuống ở bên chân Kỳ Dụ Văn, đặt chân của cô ấy ở trên đùi mình: "Có hơi đau, cô nhịn một chút nha."

"Ừ."

Vu Cửu ngẩng đầu lên vô cùng kinh ngạc, cười cười: "Tôi còn tưởng rằng cô giận tôi rồi, thì ra còn sẽ trả lời...... Được, làm xong sớm một chút thì đi ngủ sớm một tí, đã khuya lắm rồi."

Kỳ Dụ Văn lại không nói nữa, cúi đầu nghiêm túc ngắm dáng vẻ Vu Cửu xử lý vết thương cho mình.

"Đau thì nói một tiếng."

Vu Cửu ngồi dưới đất, chân Kỳ Dụ Văn thì giẫm trên đầu gối của cô, ánh mắt chuyên tâm mà nhìn vết thương, thường hay dùng miệng thổi hơi trên vết thương để xoa dịu đau đớn.

Vu Cửu xử lý vết thương rất nhanh nhẹn, nhưng bên trong đó vẫn không tránh được sẽ làm Kỳ Dụ Văn đau. Kỳ Dụ Văn cũng chỉ hơi nhíu mày, không có kêu đau một câu. Rất mau thì trên miệng vết thương cũng đã được bôi một lớp thuốc nước sẫm màu.

"Cô thế này sao mà ngủ chớ?"

Vu Cửu đứng ở bên cạnh Kỳ Dụ Văn phiền não, nếu mà cứ như vậy nằm xuống rồi thì thuốc nước nhất định sẽ cạ lên trên giường......

"Thôi vậy, tôi trông cô ngủ đi."

Kỳ Dụ Văn không có bất cứ ý kiến phản đối gì, liền trực tiếp nằm ở trên giường rồi, dọa Vu Cửu tới mức lập tức bắt lấy chân cô ấy: "Cô cẩn thận một chút á! Bà má của tôi ơi!"

"Đó là chuyện của cô."

Kỳ Dụ Văn sầm mặt đắp chăn lên trên người mình, một bàn tay thì dùng gối đầu để gác, một cái tay khác vắt ở mép giường, hai chân hết sức không khách khí mà đặt ở trên đùi Vu Cửu.

Vu Cửu: "......"

Mắc nợ cô đấy.

Vu Cửu cứ ngồi suốt như vậy, không biết tới lúc nào rồi thì nghe thấy có người đang khóc nức nở. Cô hơi nhìn qua đến dò xét, quả đúng là Kỳ Dụ Văn.

"Rất đau sao?"

Kỳ Dụ Văn dụi dụi nước mắt chống chọi không đáp lời. Cô ấy cảm thấy mình thật uất ức, không nhịn được muốn khóc, khóc rồi thì cảm thấy mất mặt, sau đó lại cảm thấy càng ấm ức hơn.

Vu Cửu bò đến đầu giường, cúi đầu nhìn cô ấy: "Có muốn đi bệnh viện không?"

"Tôi không đi, cô ngồi về lại đi, đừng nhìn tôi."

Vu Cửu biết Kỳ Dụ Văn muốn giữ mặt mũi, liền ngoan ngoãn ngồi trở lại cuối giường, một lần nữa đem chân Kỳ Dụ Văn vắt ở trên đùi mình.

Không biết khóc bao lâu rồi Kỳ Dụ Văn mới ngủ, Vu Cửu mới thở dài một hơi, tiếp tục ngồi ở cuối giường trông cô ấy. May mà tư thế ngủ của Kỳ Dụ Văn ngay ngắn, tướng ngủ rất tốt, cả một đêm lại vẫn chẳng động đậy mấy, làm Vu Cửu bớt lo không ít.

-

7 giờ sáng.

Kỳ Dụ Văn thức dậy từ trong cơn mơ, vừa mở mắt liền thấy Vu Cửu nằm nhoài trên đùi mình ngủ, chân cô ấy hất lên trên một chút, Vu Cửu lập tức bừng tỉnh.

"Cô dậy rồi à."

Vu Cửu ngồi dậy, hơi nhìn ngoài cửa sổ, trời đã sáng tỏ, còn hơi chói mắt: "Trời sáng rồi, tốt nhất là cô đi bệnh viện xem một chút đi, tôi xử lý chắc chắn không tốt bằng bệnh viện họ làm."

Kỳ Dụ Văn xuống giường, chân trần đi vào phòng tắm, giống y như khi rạng sáng, câm rồi.

Vu Cửu dụi dụi đôi mắt, cho rằng tiếp sau Kỳ Dụ Văn có thể xử lý tốt, bèn về phòng mình ngủ bù, cái eo ngồi hết một đêm của cô có hơi chịu không nổi, không nằm một cái nữa thì phỏng chừng phải tàn phế mất.

Không bao lâu thì quản gia tới đến bên này như thường lệ, không hề bất ngờ khi nhìn thấy được vết thương trên người Kỳ Dụ Văn, sợ tới mức "chao ôi" một tiếng, hỏi lo lắng: "Cô cả ơi, đây là thế sao rồi?"

"Không có gì, đi bệnh viện tìm Kim Vũ xử lý vết thương một chút trước, đừng làm ầm lên."

Chugn quy thì không phải cái chuyện sáng sủa gì. Đường đường là sếp tổng tập đoàn họ Kỳ, bị còng tay cùm chân tra tấn hết mấy tiếng, cái này nói ra ngoài thì mặt cũng phải mất sạch hết, vả lại cô ấy cũng không muốn để quá nhiều người biết là do Vu Cửu làm.

Một giờ sau.

Sau khi Qua Kim Vũ nghe xong tường thuật của Kỳ Dụ Văn, thì cười đến ngặt nghẽo ngả nghiêng ở trước mặt Kỳ Dụ Văn.

"Ha ha ha ha ha ha sao chuyện như vậy lại xảy ra! Trên đầu chữ sắc treo một cây đao, cảm nhận được rồi nhỉ?"

Kỳ Dụ Văn quay đầu đi, đối với cái này cô ấy chẳng còn lời nào nói được, quả thật là bản thân đã bị làm cho mờ mắt, mới có thể bị Vu Cửu úp sọt được.

Qua Kim Vũ cười xong rồi, cởi nút áo blouse trắng ra, ngồi ở trên ghế nhếch chân lên vắt chéo: "Cậu nói xem, vì sao Vu Cửu lại thông thạo như vậy? Thế mà có thể còng cậu lại ở ngay dưới mí mắt cậu, điều này không chắc nha, động tác lại nhanh như vậy sao? Hơn nữa, roi điện còng tay cùm chân, thứ đồ này đều có, đừng bảo cô ấy là người cái giới kia đấy?"

Kỳ Dụ Văn không hiểu ra sao: "Giới gì?"

Qua Kim Vũ nói: "Giới chữ cái (tức giới đam mê S&M)."

Kỳ Dụ Văn thuật lại lần nữa vẻ hoang mang: "Giới chữ cái?"

Qua Kim Vũ thoáng chậc một tiếng: "Chính là S, M á! Có khả năng cô ấy là S nha!"

"Ồ......"

Kỳ Dụ Văn sờ sờ cổ tay mình, đột nhiên phản ứng lại kịp những gì Qua Kim Vũ đã nói: "Cậu nói cái gì? Cô ấy là S? Cô ấy mới vừa thành niên!"

Nội tâm Qua Kim Vũ quay cuồng, lại làm bộ dáng vẻ bình tĩnh chơi đùa ngón tay mình, không ngại đổ thêm dầu vào lửa: "Cũng không phải không có khả năng nha, cũng có thể S M luôn rồi, còn để ý tuổi tác gì? Vu Cửu đúng là giấu tài, thân thể như vậy kém còn có thể làm S, cũng không biết có từng hay thu 'nô lệ' (M) không."

Kỳ Dụ Văn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lập tức lấy di động ra: "Tra một chút, Vu Cửu có từng trộn lẫn trong giới chữ cái hay không, đặc biệt là phải tra một chút, rằng cô ấy có từng 'dạy dỗ' người khác hay không."

Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Dụ Văn vẫn đắm chìm trong suy nghĩ Vu Cửu có thể là S.

Qua Kim Vũ cảm thấy hết sức buồn cười, Kỳ Dụ Văn đúng là nhặt được ma quỷ rồi. Mặc kệ Vu Cửu có phải S của giới chữ cái hay không, có thể chơi những đạo cụ đó điêu luyện như vậy cũng không phải người bình thường gì, không phải trước kia từng lăn lộn trong xã hội thì chính là có thiên phú.

"Dụ Văn, tớ đột nhiên nhớ tới, khi trước có phải cậu từng nói muốn chơi một màn trò chơi với Vu Cửu. Phải chăng có khả năng đối với cô ấy mà nói, trận này cũng liên quan tới một màn trò chơi, một trò chơi có liên quan tới 'dạy dỗ', cô ấy muốn biến cậu thành M của cô ấy?"

"Đừng nói thêm nữa."

Kỳ Dụ Văn cắn chặt răng, càng nghĩ càng khó mà tiếp thu, một nỗi tức trong lồng ngực không biết nên phát tiết như thế nào: "Tớ đi trước đây, để tớ tiêu hóa chuyện này đàng hoàng một chút."

Sau khi cô ấy đi rồi, Qua Kim Vũ lại cất ra tiếng cười lần nữa. Kỳ Dụ Văn thật thảm, bao nuôi được một cô gái nghi là S, còn vô duyên vô bị "dạy dỗ" hết một hồi.

Vu Cửu bị đặt chuyện là S ở nhà ngủ đến sẩm tối mới rời giường, rửa mặt xong đánh ngáp xuống lầu chờ ăn cơm, người ngồi phòng khách uống cà phê khiến Vu Cửu hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Ồ ~ là dì a, sao ngài lại tới rồi? Hay là tới tìm tôi tính sổ đây, không phải là tôi không muốn đi đâu."

Vu Cửu vừa nịnh nọt mà nói, vừa đi về phía bà ấy, vứt toàn bộ nồi (trách nhiệm) đi.

Kỳ Tử Đồng nhìn cô, nghiêm túc đến độ giống như là tới bàn chuyện làm ăn: "Không phải ta tới tìm cô tính sổ, chỉ là tới trò chuyện với cô một chút."

"Ơ? Tán gẫu à? Được á, suy cho cùng tôi đã nhận của dì năm trăm triệu."

Vu Cửu mang theo nụ cười ngồi ở đối diện Kỳ Tử Đồng, hứng thú tràn trề mà nhìn bà ấy, muốn coi thử rằng sau "500 vạn, rời khỏi con gái tôi", thì lại sẽ muốn chơi chiêu gì.

Kỳ Tử Đồng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngồi xa như vậy làm gì? Ngồi bên cạnh ta."

Vu Cửu hơi nhướng mày, chỉ thoáng do dự một chớp mắt, liền ngoan ngoãn ngồi qua đến.

Kỳ Tử Đồng cười cười, nhìn Vu Cửu đầy hứng thú: "Chắc là cô không biết, Kỳ Dụ Văn đã vì cô mà gây một trận với ta, thậm chí lấy chuyện người nối nghiệp uy hiếp ta...... Khi trước là ta xem thường quan hệ của hai đứa các cô, làm ta mất trắng hết năm trăm triệu."

"......"

Thế mà còn có loại chuyện này?

Khắp trong lòng Vu Cửu chỉ có ba chữ:

Thôi xong rồi.

"Cô có tính toán gì chứ?"

Hai ngón trỏ của Vu Cửu cọ vào hai sườn mũi, đương nhiên là cô có tính toán của chính mình, nhưng cô không muốn nói cho Kỳ Tử Đồng biết, chỉ nói: "Hơn nữa ấy, dì chỉ cần vẫn luôn không ủng hộ chúng tôi ở bên nhau, với lại đừng trù tính làm tổn thương tôi là được. Đi đóng vai ác trước mặt Kỳ Dụ Văn, đừng làm ở nơi này của tôi, tôi sợ lắm."

Kỳ Tử Đồng không nhịn được thoáng cười lên một tiếng, không biết là thái độ gì: "Cô cứ ghét bỏ Kỳ Dụ Văn như vậy sao? Rốt cuộc nó không tốt chỗ nào?"

Tuy Kỳ Tử Đồng không tán thành Vu Cửu và Kỳ Dụ Văn yêu nhau, nhưng bà ấy vẫn thắc mắc rằng vì sao Kỳ Dụ Văn bị Vu Cửu ghét bỏ như vậy.

Kỳ Dụ Văn có tài có sắc còn có tiền, từ nhỏ đến lớn, người thích cô ấy nhiều không đếm xuể. Những cậu chủ cô chủ nhà giàu muốn mồi chài Kỳ Dụ Văn đó đến giờ cũng chẳng bỏ cuộc, bảo bậc bề trên tới chỗ bà ấy làm mai mối.

"Dì à, dì đừng đánh cái kiểu phản-lối-cũ ấy với tôi nha, tôi ghét bỏ cô ta còn cần lý do sao?"

Nghe lời này của Kỳ Tử Đồng cứ như thể là muốn tách rời khỏi tiểu thuyết thời xưa, trực tiếp đi theo tuyến đường trái ngược thường lệ của truyện sếp tổng chủ tịch mới nhất rồi.

Kỳ Tử Đồng thoáng nhìn đồng hồ, mày chợt nhíu lại: "Được, ta đã hiểu rõ thái độ của cô, vậy cứ như thế trước, ta đi đây."

"Tạm biệt."

Kỳ Tử Đồng mới vừa đi chẳng bao lâu thì Kỳ Dụ Văn đã trở lại, lúc đó Vu Cửu đang ăn bữa tối của mình.

Vu Cửu vừa nhìn thấy cô ấy liền chột dạ, miệng không văng tục nữa, chỉ có thể vùi đầu ăn đồ ăn của mình.

Kỳ Dụ Văn bảo người ta điều tra hết một buổi trưa, cũng không có tìm được chứng cứ Vu Cửu trà trộn trong giới chữ cái, nhưng những cái này vẫn không thể thuyết phục được Kỳ Dụ Văn. Suy cho cùng thì tối hôm qua động tác của Vu Cửu thật sự quá thuần thục đi, ngay cả chuyện bôi thuốc sau đó cũng hết sức thông thạo.

Này không phải người của giới chữ cái cũng quái lạ.

Dì trong nhà đã tự giác bày một bộ chén đũa mới ở trên bàn, Kỳ Dụ Văn yên lặng ngồi xuống ăn một lát rồi liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Vu Cửu, cô nói thật với tôi, có phải cô là người giới chữ cái hay không?"

"Hả?"

Vu Cửu ngẩng đầu lên, đầu mày nhíu đến chung lại, giống như là nghe thấy được lời phi lý gì: "Tôi là người giới chữ cái? Nói quàng xiên thứ gì, tôi mới bao lớn? Hơn nữa tôi là người sinh ra trong gia đình nghèo khó, vừa học vừa làm còn không kịp."

"Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là xác thực. "

"......"

Vu Cửu bất đắc dĩ buông đũa xuống: "Nếu là bởi vì chuyện đêm qua thì tôi xin lỗi, nhưng cô không thể phỉ báng tôi như vậy chớ! Cánh tay gầy cẳng chân ốm này, vung vẩy được roi, cột chặt được dây thừng, đè giữ được người sao?"

Kỳ Dụ Văn cười lạnh, trong lòng càng nhận định Vu Cửu là người cái giới kia: "A, còn nói không phải, cũng hiểu biết được cách chơi của giới chữ cái như vậy."

Vu Cửu: "......"

Kỳ Dụ Văn duỗi tay mình ra, tháo bao nẹp cổ tay xuống, để lộ ra băng gạc màu trắng bên trong: "Cô không cần phải giải thích một chút sao?"

Vu Cửu khoanh đôi tay nhìn Kỳ Dụ Văn, xác nhận người này là đang đùa giỡn với mình, với lại điên rồi. Kết quả nhìn thế nào, đều cảm thấy Kỳ Dụ Văn nghiêm túc đến buồn cười.

Vu Cửu dứt khoát 'vò mẻ chẳng sợ nứt', ôm đôi tay dựa lưng về sau: "Được thôi, tôi là người lăn lộn giới chữ cái, tôi là S, tôi đã từng 'dạy dỗ' qua 3 M nam 3 M nữ, vừa lòng chứ?"

Kỳ Dụ Văn lập tức vỗ bàn đứng dậy, chén đũa trên bàn bị chấn động đến phát ra âm thanh, sỉ nhục cùng phẫn nộ cuốn sạch đại não của cô ấy: "Tôi biết ngay! Hứng thú của cô khi trước thì tôi mặc kệ cô, nhưng cô và tôi đã ở bên nhau rồi thì thu lại cái thói kia của cô. Tôi không phải là M, càng không phải đối tượng cô có thể 'dạy dỗ'."

Vu Cửu bình tĩnh mà một lần nữa cầm lấy đũa ăn cơm của mình, cô kết luận là Kỳ Dụ Văn điên rồi. Sao lại có người đi tới cho cô kết luận như vậy, còn nói đến rõ ràng đâu ra đấy, bản thân cô suýt chút nữa tin luôn rồi.

"Sao nào? Cô chột dạ rồi?"

Kỳ Dụ Văn giựt lấy đũa trong tay Vu Cửu, vứt đến trên đất: "Vu Cửu, cô nói đi!"

"Ui chao ơi, tôi đồng ý với cô tôi đồng ý với cô, về sau không chơi cái kiểu ấy ở trên người của cô, được rồi chứ cô chủ lớn!"

Vu Cửu đứng dậy, đôi tay đặt ở trên vai Kỳ Dụ Văn, tựa như thành khẩn, tựa như ngụy biện: "Chuyện tối hôm qua, tôi thật sự rất xin lỗi, tôi thừa nhận tôi có phần cố ý, nhưng tôi cũng là bị cô bức ép mà."

"Cho nên cô liền dám dùng những cái đạo cụ đó ở trên người tôi?! Chả trách cô sẽ mang choker, hèn chi cô có thể dùng dây thừng thạo như vậy, còn có thể mặc áo sơ mi ra dáng vẻ cấm dục rù quến như vậy."

"......"

Xong rồi, xem ra thân phận nữ S của mình đã nhập sâu vào trong lòng Kỳ Dụ Văn rồi, nên cứu vớt đầu óc phế bỏ của Kỳ Dụ Văn như thế nào.

"Không giấu gì cô, tôi đã không ngụp lặn trong giới chữ cái rồi......"

Vu Cửu lấy ra một cái loa từ phía dưới bàn, đặt lên bàn, ca khúc quê mùa lập tức vang lên.

"Sấm sét! Này tu vi thông thiên......"

Kỳ Dụ Văn: "......"

Vu Cửu chỉnh âm lượng nhỏ lại, hơi vén tóc làm ra vẻ: "Hiện tại tôi chìm nổi trong giới quê mùa sến súa, tôi đã không phải là S chủ nhân hồi trước nữa, bây giờ là MC Thiết Quan Âm! Tử Kim! Đây......"

Kỳ Dụ Văn ghét bỏ mà tắt đi nhạc nhẽo phát ớn này: "Cô đừng ngắt lời, tôi nói chuyện giới chữ cái với cô."

"Chao ơi tôi cũng nói rồi, tôi không phải tôi không phải đâu!"

Vu Cửu gãi gãi đầu vẻ suy sụp: "Cô cho tôi cơ hội nhận lỗi cái, đừng quấn lấy tôi nói chuyện giới chữ cái nữa có được không! Tôi thật sự không phải!"

Kỳ Dụ Văn hoàn toàn không nghe lọt tai giải thích của Vu Cửu. Cô ấy đã xác định ở trong lòng rằng Vu Cửu chính là người đã lăn lộn giới chữ cái, bằng không thì không cách nào giải thích được vì sao cô có thể sử dụng những đạo cụ đó thông thạo như vậy!

"Cô nói lại cho tôi, có phải cô từng làm với người khác hay không."

Vu Cửu thoáng đảo tít mắt trợn trắng một cái, ngồi trên ghế ăn, lấy đũa chỗ Kỳ Dụ Văn qua tiếp tục ăn cơm của mình.

"Cô nói đi!"

Kỳ Dụ Văn lại vứt đũa trên tay Vu Cửu đi lần nữa, còn bảo dì trong nhà dọn hết toàn bộ đồ ăn trên bàn.

Dì kia vẫn luôn giữ nguyên tư thế đứng ở bên cạnh, run run rẩy rẩy gom cất hết toàn bộ đồ ăn trên bàn. Vừa đi khỏi một cái, thì tiếng bất lực đến cực điểm của Vu Cửu đã truyền tới bên tai.

"Tôi mới vừa cmn thành niên! Cô có thể đừng nói bày bừa tôi hay không. Tôi chưa từng làm với người khác, tôi cũng không lăn lộn trong giới chữ cái, hiện tại tôi là người nhóm quê mùa!"

Bài hát kia lại lần nữa vang vọng phòng khách, Vu Cửu lại bắt đầu đè giọng, bắt đầu hát như hét.

"Cô cũng biết cô mới vừa thành niên, lúc cô làm những chuyện đó thì chưa bao giờ nghĩ cô là vị thành niên sao?"

"Không nói nữa, 886 (đọc gần giống với 拜拜啦: tạm biệt)."

"Vu Cửu, cô quay lại cho tôi!"

"Cô buông tha tôi đi! Tôi xin cô đấy! Tôi nhận lỗi với cô, chân thành xin lỗi, cô đừng quấn lấy tôi nữa!"

Hai người này lên lầu tiếp tục cãi ỏm tỏi nữa, dì kia ở phòng bếp run rẩy, nói lẩm bẩm: "Tuy rằng không biết hai cô ấy đang nói chuyện gì, nhưng cảm giác là chuyện không thể nói lung tung......"

Vu Cửu ngồi ở đầu giường, tay chống đầu nói ỉu xìu: "Kỳ Dụ Văn, rốt cuộc cô muốn tôi nói phải hay là không phải."

"Tôi không muốn nghe cô ngụy biện."

Răng Vu Cửu cắn ở trong miệng từng nhát một, lần tréo ngoe này cãi thế mà cãi không thắng, chẳng lẽ là bởi vì đã làm bị thương Kỳ Dụ Văn, chột dạ trong tiềm thức, không dám phát huy toàn bộ thực lực sao?

"Thương tích của cô thế nào rồi?"

Cứng không được, tới mềm vậy.

Kỳ Dụ Văn đem tay đặt sau lưng: "Không cần cô lo."

Cô ấy cảm thấy khó ở, phảng phất như để Vu Cửu bôi thuốc chính là đã thừa nhận mình là M vậy. Lúc trước cô ấy không hiểu, bây giờ cô ấy càng phải chú ý.

"Cháy nắng trên cổ của tôi còn chưa tốt, không có ai bôi thuốc cho tôi."

Kỳ Dụ Văn hơi ngẩn người, nhìn Vu Cửu một lúc lâu, rồi vẫn mềm lòng: "Thuốc mỡ ở đâu?"

"Ngăn kéo."

"Nằm yên."

"Vâng, cô chủ."

Vu Cửu nằm sấp trên giường, sẵn tiện lấy di động ra tiếp tục bật phát sự quê mùa: "Cái này làm BGM (nhạc nền) đi. Hào hứng, tôi rất thích."

Cái tay Kỳ Dụ Văn vặn thuốc mỡ chợt khựng lại: "Tùy cô."

"Sấm sét......"

"Câm miệng."

"Được, tôi nghe lời."

Vu Cửu gạt tóc qua một bên: "Cô nói coi S nào sẽ nghe lời, để mặc cô sắp đặt như vậy, cho nên tôi thật sự không phải."

Kỳ Dụ Văn ngồi đến bên giường, quệt bôi thuốc mỡ trên cổ Vu Cửu: "Đừng nói thêm nữa, cô nói gì tôi cũng sẽ không tin."

"......"

Hết cách khai thông, xem ra thật sự phải đội cái mũ S cả đời rồi, chỉ hy vọng Kỳ Dụ Văn đừng đi ra ngoài nói bừa, bằng không thì truyền tới tai Lăng Thập thì không hay rồi.

Đợi đã, không phải phải tự mình phòng chống bạo lực sao? Thiết lập tốt như vậy cho không, ngốc mới không cần, thanh danh gì đó cũng không muốn nữa!

Nghĩ như vậy, Vu Cửu liền diễn thế đấy, mặt vùi ở nơi cánh tay, nói tiếng nghèn nghẹt: "Được thôi, Kỳ Dụ Văn, tôi nói thật cho cô hay, từ hồi 14 tuổi tôi đã bắt đầu ngụp lặn trong giới chữ cái. Bình thường tôi đều mang theo mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt, cho nên vẫn chưa từng để lộ chuyện này. Cô cũng biết, mẹ tôi mất sớm, thân thể bố tôi bệnh tật liên miên, trong nhà gần như là dựa vào tôi chống đỡ. Áp lực của tôi rất lớn, giữa vô tình, tôi biết được giới chữ cái, nên tôi liền......"

Nói tới đây, ý cười Vu Cửu đã vọt tới miệng, cắn lấy cánh tay mình cứng rắn nín ngược ý cười về, sau đó tiếp tục nói.

"Khi tôi áp lực lớn thì sẽ hẹn một cuộc chơi, nhưng sau khi học đại học thì hết còn rồi. Có điều khi vẫn không nhịn được trút ra, đêm qua, chính là một hồi ngoài ý muốn. Cô hỏi tôi có từng làm với người khác hay không...... Cách thức chơi của giới chữ cái, cô có thể nghe ngóng sơ qua một chút, S sẽ cho phép M làm cái gì với mình, tôi cũng gần giống như vậy, tôi......"

Vu Cửu càng nói càng muốn cười, không nghĩ tới nói bừa cũng sẽ phụt cười. Dù cho cô tự nhận rằng che giấu được rất tốt, bả vai cười đến run run đã lọt vào trong mắt Kỳ Dụ Văn.

Biểu cảm Kỳ Dụ Văn càng lúc càng bối rối, nghe Vu Cửu nói như vậy, niềm tin vững chắc vừa mới thành lập nên dần dần tiêu tan.

Sao nghe tới lại lố như vậy? 14 tuổi vô giới? Đặc biệt là tràng cười phụt cuối cùng của Vu Cửu, sao mà nghe sao cảm thấy giả.

Kỳ Dụ Văn bất đắc dĩ mà khẽ thở dài, phát cáu gì cũng hết rồi: "Mặc kệ lời cô nói có phải thật hay không, tôi nghĩ tâm lý của cô là không bình thường lắm."

Kỳ Dụ Văn ném thuốc mỡ đến trên bàn, tiếng vang lanh lảnh cất ra, thừa dịp Vu Cửu còn nằm nhoài nơi đó cười, khom lưng bế cô khiêng đi ngay.

Tiếng cười Vu Cửu đột nhiên im bặt, sau đó vỗ lưng Kỳ Dụ Văn, hoảng hồn nói: "Ô đệt! Cô làm gì vậy Kỳ Dụ Văn!"

"Mang cô đi khám đầu óc chút."

Hiện tại Kỳ Dụ Văn cũng không biết rốt cuộc Vu Cửu có từng lăn lộn trong giới chữ cái hay không, nhưng có thể biết đầu óc Vu Cửu không bình thường.

"Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi lừa cô đấy! Cô mau buông tôi xuống, tôi sắp bị vai cô cấn chết rồi!"

Vu Cửu chẳng ngờ tới là mình nói nhiều sai nhiều, sớm biết đã không bịa, để Kỳ Dụ Văn tự mà đi suy nghĩ vớ vẩn không phải càng tốt sao?

Kỳ Dụ Văn nghe lời, dừng chân lại ở bên cầu thang, buông Vu Cửu xuống. Còn chưa để người ta lấy hơi một cái, lại nâng giữ mông Vu Cửu, bế cô lên tới, giống như là bế con nít vậy. Vu Cửu sợ tới mức lập tức ôm chặt cổ Kỳ Dụ Văn.

"Kỳ Dụ Văn, chúng ta có chuyện thì từ từ nói, chúng ta tâm sự đàng hoàng một chút, được chứ?"

"Không được."

Vết thương cổ tay cô ấy đã cạ phải quần Vu Cửu, rất đau, nhưng cô ấy đã không còn thời gian lo, cô thật sự muốn dẫn Vu Cửu đi khám đầu óc chút.

Kỳ Dụ Văn nhận định rằng Vu Cửu không dám lộn xộn, bằng không thì sẽ lăn xuống cầu thang thì mất nhiều hơn được, bình tĩnh tự nhiên mà nói: "Mặc kệ là cô lừa tôi hay là không gạt tôi, cô cũng phải đi khám thử não."

"......"

Hoàn toàn sụp hố rồi.

Vu Cửu bị Kỳ Dụ Văn phối hợp với vệ sĩ nhét vào chiếc xe sang, cửa xe bị khóa chốt, Vu Cửu hoàn toàn chạy không được.

Kỳ Dụ Văn lên xe thắt đai an toàn vào, bàn tay Vu Cửu vươn qua đến ấn khóa đai an toàn xuống, đai an toàn liền tuột ra. Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn cô một cái, một lần nữa cài đai an toàn vào, giây sau đó lại bị tháo rời.

"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Vu Cửu quay đầu qua một bên, không nói lời nào, đợi khi Kỳ Dụ Văn khởi động xe, liền mở cửa sổ ra, thao tác bảng điều khiển trung tâm tìm kiếm ca khúc quê mùa, nhấn phát, chỉnh lớn âm lượng. Trong nháy mắt, sóng âm rung lên ở trong xe.

Vu Cửu còn ngại không đủ mất mặt, nhao nhao ngoài cửa sổ hô to: "Tử Kim, đây......"

Da đầu Kỳ Dụ Văn tê rần, gần đây đều là hàng xóm biết cô ấy, Vu Cửu thế này cũng quá mất mặt xấu hổ rồi.

"Tử Kim, đây......"

"Đủ rồi! Không đi nữa còn không được sao?"

Kỳ Dụ Văn tắt nhạc đi, lái xe về lại.

Da mặt là vũ khí của Vu Cửu, lại là nhược điểm của cô ấy. Cô ấy thua rồi, thất bại thảm hại.



Tác giả có lời muốn nói:

Vu Cửu trong mắt sếp Kỳ: Người khác cảm thấy cô đáng yêu thẹn thùng, nhưng thật ra thì cô chơi rất lớn.jpg
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.