Chương trước
Chương sau
Khẩu trang coi như đồ lót, cô đã khắm còn không biết xấu hổ.

"Kỳ Dụ Văn, chừng nào thì cô tan làm?"

Kỳ Dụ Văn vừa lật giấy tờ, vừa không chút để ý mà trả lời: "Sao? Cô đói rồi?"

"Không có, tôi có việc, tôi phải đi bệnh viện một chuyến. "

Di động Vu Cửu vừa mới nhận được tin nhắn của bệnh viện, cô thoáng nhìn bầu trời mây đen dày nặng áp xuống bên ngoài, xem ra đợi lát sẽ có một trận mưa to. Cô không muốn chậm trễ thời gian chờ mưa tới xối xả rồi lại đi, cho dù có xe đón đưa thì cũng là một chuyện phiền phức.

"Lấy thuốc à?"

Kỳ Dụ Văn khép lại tài liệu còn chưa xem xong, động tác lưu loát mà thu dọn mặt bàn: "Vậy đừng làm lỡ thời gian, tôi đi với cô."

"Hửm?"

Vu Cửu còn chưa phản ứng lại kịp thì đã bị Kỳ Dụ Văn kéo dậy từ trên sofa: "Cô bận tiếp chuyện của cô đi ha, tôi tự mình đi, mỗi người chúng ta đừng làm chậm trễ chuyện đối phương."

"Chuyện của cô rất quan trọng."

Trên mặt Kỳ Dụ Văn không có biểu cảm gì, giống như chỉ là đang nói một chuyện rất lý lẽ chính đáng.

Vu Cửu thoáng sửng sốt một chút, đầu chợt duỗi ra: "Não cô chập mạch rồi?"

Tay Kỳ Dụ Văn tay dời xuống, dắt lấy tay Vu Cửu thật chặt: "Không có, đi thôi."

"......"

Vu Cửu muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Kỳ Dụ Văn, không ngờ bị dắt càng lúc chặt hơn, thậm chí xương tay cũng bị siết đến đau nhói.

Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu, nhìn vào Vu Cửu, môi đỏ hơi mím, không tức giận mà tự có uy, sức lực trên tay hơi thả lỏng, có điều cái tay vẫn không nghe lời, dắt lấy thật kỹ như cũ.

Vu Cửu thoáng hít sâu, nhịn xuống tới. Nếu không phải hiện tại người cô khó chịu thì đã sớm làm tới với Kỳ Dụ Văn rồi.

Kỳ Dụ Văn cười cười vừa lòng, liền dắt theo Vu Cửu, rời khỏi công ty đi tới bệnh viện.

Vu Cửu quen cửa quen nẻo, tìm được người bác sĩ họ Trương kia. Bên bệnh viện tư này đều vẫn luôn bật đèn xanh cho Vu Cửu, rất nhiều quy trình đều giảm bớt được, không cần cô tự mình chạy theo.

Vu Cửu dừng chân ở cửa văn phòng bác sĩ Trương: "Kỳ Dụ Văn, cô ở chỗ này chờ tôi đi."

"Cùng đi, tôi cảm thấy tôi cần phải biết tình hình thân thể của cô."

Kỳ Dụ Văn cảm thấy, có đôi khi Vu Cửu rất không đáng tin, có mình giúp đỡ chăm sóc thì dù sao vẫn sẽ tốt hơn một chút, bèn đã kéo Vu Cửu vào văn phòng. Bác sĩ Trương nhìn thấy Kỳ Dụ Văn thì thoáng giật nảy không nhỏ, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ bên tóc mai.

"Sếp Kỳ, ngài cũng tới à."

Kỳ Dụ Văn thoáng "ừ" một tiếng, mặt lạnh lùng.

Vu Cửu ngồi ở trên ghế, hỏi với vẻ có phần hơi căng thẳng: "Bác sĩ, kết quả kiểm tra của tôi thế nào?"

Bác sĩ Trương ngồi ở trên ghế của mình, tay cầm báo cáo kiểm tra mà hơi hơi run run, dành ra một bàn tay lau đi mồ hồi trên mặt: "Không có gay go như đã nghĩ, là viêm dạ dày cấp tính."

Vu Cửu thoáng thở ra nhẹ nhõm khó dằn, không phải ung thư dạ dày thì tốt: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."

"Viêm dạ dày?!"

Kỳ Dụ Văn chống một tay ở trên bàn, như thể muốn bắt đầu quậy tung lật nóc bệnh viện liền ngay sau đó rồi vậy: "Nghiêm trọng chứ?"

"Nói nghiêm trọng thì không nghiêm trọng, nói không nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng. Đối với thân thể cô Vu mà nói thì viêm dạ dày coi như là may mắn thuận lợi mọi điều rồi. Tôi kê thuốc cho cô Vu, uống một lần thì hẳn là không phải vấn đề lớn nữa."

Bác sĩ Trương nói xong thì liền kê đơn thuốc trên máy tính, không dám đối diện với Kỳ Dụ Văn.

Vu Cửu kéo kéo góc áo của Kỳ Dụ Văn: "Cô chủ ơi, tuy rằng tôi mắc viêm dạ dày cũng có liên quan đến cô, nhưng cô cũng đừng phản ứng thái quá trước chuyện cỏn con đến mức như vậy. Ngày thường cô đừng làm khổ tôi thì chính là thiện ý lớn nhất với tôi rồi."

"......"

Kỳ Dụ Văn tự biết hổ thẹn, cũng càng không nói cái gì, chỉ là lại dắt lấy tay Vu Cửu, giống như là đã nắm lấy dây diều.

Vu Cửu hơi bĩu môi, không muốn giãy giụa thêm, chờ bác sĩ kê thuốc xong rồi liền rời đi cùng Kỳ Dụ Văn.

"Sao cô không tìm Kim Vũ khám bệnh cho cô?"

Vu Cửu không nói gì. Cô không muốn có quá nhiều quan hệ với bạn của Kỳ Dụ Văn, cũng cố ý không muốn để Kỳ Dụ Văn biết chuyện thân thể mình.

Dựa vào thái độ Kỳ Dụ Văn bảo hộ cho cô gần đây nhất, nếu biết cô có nguy cơ mắc ung thư rất cao, thì lại không biết sẽ làm ra chuyện quá đáng khiến người ta không thở nổi gì đối với cô.

Thấy Vu Cửu không phản ứng với mình, Kỳ Dụ Văn cũng không nói chuyện nữa.

Lúc lấy thuốc, bên ngoài tiếng sấm đinh tai nhức óc, rất mau thì dội cơn mưa to tới, bầu trời lập tức âm u xuống.

"Ô chà ~ quả nhiên vẫn đổ mưa to rồi. Kỳ Dụ Văn, đợi mưa tạnh rồi đi thôi, bằng không thì lái xe không an toàn lắm đâu."

Kỳ Dụ Văn cười cười, dường như câu nói này của Vu Cửu là đang quan tâm cô ấy vậy: "Được, vậy chúng ta đi qua bên kia ngồi chút."

"Ừ."

Hai người đến ngồi vào ghế ở bên cạnh, Vu Cửu cúi đầu thoáng nhìn tay hai người dắt liền nhau: "Cô có thể buông tay tôi ra hay không?"

"Không buông."

Kỳ Dụ Văn kéo tay Vu Cửu đến trên đùi mình, nhìn vào đôi tay có cảm giác xương xẩu không có bao nhiêu thịt thà này, bất chợt đau lòng, tay trái sờ lên đến, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

"Hôm nay cô đi toa-lét với Lâm Thiên Nguyên đã nói cái gì?"

"Có thể nói cái gì? Đấy chắc chắn là tâm sự nhỏ rồi."

"Cho nên là cô không tính nói với tôi nữa?"

"Tâm sự nhỏ còn nói với cô được à?"

Âm cuối của Vu Cửu nâng lên: "Cô bớt xía vào chuyện của gái đẹp."

Kỳ Dụ Văn đã không vui, hỏi ngược lại: "Lỡ như hai người nói xấu tôi rồi thì làm sao đây? Sao tôi lại không thể xen vào được?"

Vu Cửu dùng một sợi tóc khều ra được từ sau lưng mình, ngón tay quẩn quanh trên đấy, thái độ tùy ý giọng điệu không để tâm: "Tụi tôi nói xấu về cô thì không phải rất bình thường sao?"

"......"

Kỳ Dụ Văn luôn bị sự thẳng thắn quá mức của Vu Cửu đánh bại.

Tiếng mưa bên ngoài rất lớn, lại cảm giác khiến người ta tĩnh tâm hơn so với thường ngày. Bệnh viện kẻ đến người đi, cũng không che lấp được tiếng mưa rơi bên ngoài.

Vu Cửu hơi hơi ngửa đầu, góc cằm tinh xảo hiển hiện là không thể nghi ngờ, chiếc cổ thon dài vì gầy nhom mà gồ rõ ra mấy đốt xương cổ họng, dàn thêm ra vài phần của sự gợi cảm mong manh dễ vỡ.

Cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng ồn trắng bên ngoài, sợi tóc thẳng kia đã trở nên hơi xoắn. Một bàn tay bị Kỳ Dụ Văn dắt lấy, một cái tay khác chống ở bên cạnh người, gân xanh cùng xương cốt nổi lên nơi mu bàn tay. Ngó lơ đi chiếc đầm quê mùa sặc sỡ lòe loẹt trên người kia, thì hoàn toàn là một dáng vẻ người đẹp ốm yếu.

Cách đó không xa, Qua Kim Vũ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bèn lấy di động trong túi áo blouse trắng ra, chụp được hình hai người.

Trong nháy mắt ấn vào nút chụp, Vu Cửu với lại người Kỳ Dụ Văn phảng phất như lạc quẻ với thế giới ở bên cạnh kia, vừa khéo nghiêng đầu qua nhìn đến Vu Cửu, mái tóc rũ xuống bị cô ấy vén gọn hết đến nơi tai, đã chụp được rõ ràng nét cười nhàn nhạt mang theo nơi khóe miệng cô ấy.

Qua Kim Vũ cầm di động, xoay người rời đi, cúi đầu nhìn hình chụp kia mà chợt cười không kiềm nổi: "Sao có thể hài hòa như vậy? Quả nhiên ánh mắt của mình chuẩn."

Cô ấy gửi tấm ảnh này cho Kỳ Dụ Văn, còn kèm vào một câu: Nhớ dán lên!

Mưa bên ngoài tạnh rồi, cơn mưa to mùa hè hấp tấp tới, vội vã đi.

Vu Cửu mở mắt ra, thừa dịp Kỳ Dụ Văn không chú ý thì rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của cô ấy, khoanh đôi tay đặng giấu tay mình đi: "Người chết, đi thôi."

Kỳ Dụ Văn hơi ngẩn người, cầm thuốc lên đứng dậy, đi phía bên cạnh cô. Truyện Mạt Thế

Bầu không khí thành phố sau khi đổ mưa hết một trận thì tươi mát vô cùng. Vu Cửu đi đến cửa bệnh viện, thoáng hít một hơi: "Thật không tệ!"

Kỳ Dụ Văn đi cùng cô, thoáng nở nụ cười: "Cô chờ ở chỗ này, tôi đi lái xe lại đây."

"Đi đi."

Vu Cửu nhìn bầu trời, hiện tại trời đã tối rồi, mưa tạnh mây tan, trong bầu trời đêm đã xuất hiện mấy vì sao tỏa sáng lấp lánh.

Còn chưa ngắm được bao lâu, thì xe của Kỳ Dụ Văn đã dừng lại ở trước mặt cô, còn đã ấn còi một cái.

"......"

Thật là một người gây cụt hứng!

Vu Cửu kéo cửa xe ra, ngồi vào trong: "Trở về thôi."

Kỳ Dụ Văn khởi hành, cứ lái mãi, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Có muốn dọn một nơi ở cho cô không?"

"Vì sao phải dọn?"

"Sợ Thiên Song tới nhà làm khách, cô lại muốn lấy em ấy để mà nói."

"Tôi nói chứ trời sao không mưa nữa, hóa ra là cô khiến tôi cạn sạch lời rồi! Tôi nói về chuyện gì rồi? Kỳ Dụ Văn, cô đừng có ngậm máu phun người, lời nào tôi nói không phải nói thật?"

"Cô tự ngẫm lại coi, hình tượng cô dựng ở trước mặt em ấy đêm qua, có bao câu là lời nói thật?"

"......"

Cổ Vu Cửu thoáng xoay đi, không nói lý lẽ: "Được thôi, cứ coi là như vậy thì tôi cũng không dọn. Tôi ở nơi đó thấy khá tốt, tôi cũng cảm thấy con người Thiên Song không tệ, muốn kết bạn với cô ấy."

Kỳ Dụ Văn không hiểu cách cái con người Vu Cửu này kết bạn từ đâu ra: "Nào có ai kết bạn không thẳng thắn thành thật như vậy?"

"Cô quản tôi?"

"Thôi được."

Vu Cửu thoáng nhìn quần áo trên người mình, bỗng nhiên kề người đến bục điều khiển trung tâm. Kỳ Dụ Văn nhìn qua tới qua khóe mắt, lại thấy Vu Cửu đang chỉnh bài hát quê sến nghe......

'Chị chính là nữ vương! Tự tin tỏa sáng rực rỡ......'

Tức thì, tiếng nhạc đinh tai nhức óc vang lên trong xe, âm thanh xuyên qua cửa sổ xe chưa đóng kín truyền ra tới bên ngoài, dẫn đến rất nhiều người nhìn về hướng bên này.

Kỳ Dụ Văn: "......"

Lần đầu tiên Kỳ Dụ Văn hận dàn loa trong xe mình hiệu quả tốt như vậy đến thế.

Vu Cửu thấy Kỳ Dụ Văn không ngăn cản mình, chỉ là lặng lẽ đóng kỹ cửa sổ xe, bèn cười thản nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, thoáng nhắm hai mắt lại.

"Không được phép tắt nha, tôi muốn tu dưỡng bản thân."

Kỳ Dụ Văn không nói một lời, chạy xe vào cao tốc một mạch, sợ thời gian ở bên ngoài mất mặt quá dài.

Xe tới cửa nhà rồi, liền nhìn thấy một con cừu non lạc lối ngồi xổm ngoài cửa. Vu Cửu thoáng tập trung nhìn, thế mà là Kỳ Dụ Tinh.

"Dụ Tinh?"

Vu Cửu nhanh chóng đẩy cửa xe ra đi xuống: "Dụ Tinh, sao em ở chỗ này?"

Kỳ Dụ Tinh ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ mà nhìn Vu Cửu, tiếp đó miệng mếu một cái rồi bật khóc, lại sợ Vu Cửu cảm thấy mình yếu đuối, bèn mau mau lau nước mắt rồi.

"Chị Vu Cửu."

Vu Cửu kéo cô bé dậy: "Em làm sao rồi? Đã cãi nhau với người nhà ư?"

"Đúng vậy, đều do cái đồ Lâm Thiên Song kia, vừa về nước liền làm cho em bị mắng."

Kỳ Dụ Tinh vừa nói xong lời, thì để ý được Kỳ Dụ Văn cau mày đứng ở phía sau Vu Cửu, làm cô bé sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.

"Sao không nói nữa?"

Kỳ Dụ Tinh bèn dứt khoát, đã méc tới: "Cái người phía sau chị kia không cho phép em nói xấu về Lâm Thiên Song, hễ mà nói thì muốn mắng em."

Vu Cửu quay đầu lại nhìn Kỳ Dụ Văn, Kỳ Dụ Văn lập tức dời tầm mắt đi, xoay sang đi mở cửa, giống như lời Kỳ Dụ Tinh nói không có liên quan đến cô ấy một chút nào.

"Vậy chúng ta cứ không mắng, đi thôi, chúng ta vào nhà, sao chỉ một mình em thế? Vệ sĩ của em đâu? Để cho một mình em chạy ra ngoài, cũng chả ai mở cửa cho em."

Một bàn tay của Kỳ Dụ Tinh lau nước mắt, một tay khác thì được Vu Cửu dắt lấy, rồi đi vào trong nhà.

"Nói ra thì rất dài."

Kỳ Dụ Văn vẫn luôn không nói chuyện đã hỏi: "Cãi nhau với bố sao chạy tới bên này? Chính em không phải có nhà ở sao?"

"Hôm sau thi đại học liền rồi, chị Vu Cửu không phải học sinh giỏi sao? Nghĩ rằng vừa khéo chị ấy có thể phụ đạo em một chút."

Nguyên nhân quan trọng hơn, thật ra là Kỳ Dụ Tinh cảm thấy cùng ở với Vu Cửu, Kỳ Dụ Văn thì cực kỳ có cảm giác an toàn, cũng hết sức ấm áp. Chỉ là có mặt Kỳ Dụ Văn, cô bé mắc cỡ để nói ra.

Nụ cười của Vu Cửu chợt cứng đờ. Cứu mạng, đời trước cô cũng sống đến 26 tuổi thôi, kiến thức hồi thi đại học đều quên mất đến Thái Bình Dương rồi, còn có thể phụ đạo cái méo?

Kỳ Dụ Văn lại nói: "Em ở đây thì không có giường ngủ."

Kỳ Dụ Tinh không đáp, ngược lại là hỏi Vu Cửu: "Chị Vu Cửu ơi, không phải hai ngày trước chị đã được đến hai căn nhà sao? Chúng ta đi qua đấy ở cũng ổn."

Vu Cửu thoáng nở nụ cười, không cần nghĩ cũng biết Kỳ Dụ Văn chắc chắn sẽ không đồng ý, quả nhiên......

"Nghĩ cũng đừng hòng, Vu Cửu chỉ có thể ở đây."

Kỳ Dụ Tinh thoáng "xí" một tiếng: "Hung dữ, chị Vu Cửu không thích chị là đáng đời."

"Em!"

Kỳ Dụ Văn tức giận đến mức không biết nên nói cái gì, ai bảo điều Kỳ Dụ Tinh nói chính là lời nói thật.

Vu Cửu cười, sờ sờ đầu Kỳ Dụ Tinh: "Không sao, đêm nay em ngủ cùng chị."

Kỳ Dụ Văn nói: "Không được! Kỳ Dụ Tinh em đi sofa ngủ."

"Sao cô có thể bảo một đứa trẻ sắp thi đại học ngủ sofa, Kỳ Dụ Văn, cô là người sao? Cô không đồng ý vậy cô ngủ cùng em ấy đi."

Kỳ Dụ Tinh, Kỳ Dụ Văn: "Thôi đừng!"

Kỳ Dụ Văn đặt thuốc của Vu Cửu ở trên bàn, khe khẽ giương cằm lên với Vu Cửu: "Cô ngủ cùng tôi, phòng của cô thì cho Kỳ Dụ Tinh ngủ."

Vu Cửu, Kỳ Dụ Tinh: "Không được!"

Kỳ Dụ Văn thoáng sửng sốt một chút. Vu Cửu cự tuyệt thì thôi đi, cái bộ dạng phản đối Kỳ Dụ Tinh đây là gì?

"Kỳ Dụ Tinh, em có ý gì?"

"Em không yên tâm cho chị Vu Cửu ngủ cùng chị, con người chị rất xấu xa, chị ấy sẽ bị chị ăn hiếp."

"Cô ấy sẽ bị chị ăn hiếp?"

Kỳ Dụ Văn lấy bao cổ tay của mình ra, cho Kỳ Dụ Tinh xem vết thương còn chưa lành của mình: "Em nhìn xem, đây là chuyện tốt mà chị gái tốt của em làm, với lại môi chị nữa."

Vu Cửu: "......"

Kỳ Dụ Văn, sao người này còn mách lẻo chứ?

Kỳ Dụ Tinh thoáng nhìn vết thương trên người Kỳ Dụ Văn, lại hơi nhìn Vu Cửu, sau đó bật ra một tiếng cảm thán: "Chị Vu Cửu, chị thật lợi hại, lần đầu tiên em thấy có người có thể làm Kỳ Dụ Văn bị thương, có điều môi chị ấy đây......"

"Đấy không quan trọng!" Vu Cửu đã cắt ngang cô bé.

Kỳ Dụ Văn khẽ hừ một tiếng, ôm ngực ngồi trên sofa buồn bực ghê gớm, đáng tiếc chả ai để ý cô ấy.

"Ủa? Tối nay sao không có dì ở đây?"

Lúc này Vu Cửu mới phát hiện dì phụ trách nấu ăn thường ngày không có mặt ở nhà.

Kỳ Dụ Văn lạnh mặt, lẳng lặng nói: "Đêm nay tôi làm."

Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh nhìn cô ấy với vẻ hết sức ngạc nhiên, lại dời tầm mắt đi nhìn đến chỗ khác, xem liệu có ai khác đang nói câu nói vừa rồi kia hay không.

Kỳ Dụ Văn không muốn giải thích quá nhiều, dứt khoát vén tay áo lên đi vào trong phòng bếp. Tối hôm qua lần đầu tiên úp mì cho Vu Cửu, đã gây ra hậu quả cực kỳ không tốt, lần này cô ấy nhất định phải đền bù cho sự khó chịu ngày hôm qua.

"Chị Vu Cửu ơi, có phải chị ấy thật sự thích chị rồi hay không. Tuy rằng chị ấy biết nấu ăn, nhưng từ trước đến nay sẽ không làm cho người khác ăn. Ngay cả Lâm Thiên Song cũng chỉ từng được chị ấy úp mì cho ăn."

"Chúng ta đừng nói về cái này, ớn người quá."

"Vậy cũng được. Chị Vu Cửu ơi, đêm nay em ngủ ở sofa là được, chị không cần phải ngủ cùng chị ấy."

Vu Cửu thoáng cười dịu dàng với cô bé: "Không sao, em ngủ phòng chị là được, cô ấy sẽ không làm gì với chị đâu."

Kỳ Dụ Tinh cảm giác mình đã thêm phiền phức cho Vu Cửu, một đôi mắt Đan Phượng gần như giống y với Kỳ Dụ Văn hơi hơi khép lại: "Bằng không đêm nay em đi vậy."

"Không cần, cứ đợi là được. Em cứ đi xem sách một chút trước, em bên ban tự nhiên hay xã hội?"

"Của em là ban xã hội."

"Ban xã hội khá tốt, đi học bài nhé, chờ ăn món do chị ruột em tự tay nấu đi."

"Vâng."

Kỳ Dụ Tinh lấy ra một cuốn "Thi đại học 5 năm mô phỏng 3 năm" (*) tổng hợp của ban xã hội trong túi ba-lô mang theo của mình. Vu Cửu vừa nghía, liền thấy bên trong gần như không có chữ nào, làm cô ngứa tay, duỗi tay qua đến lật, quả nhiên đều chưa làm.

(*) Một cuốn sách do Khúc Nhất Tuyến làm tổng biên tập, được Nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô và Nhà xuất bản Khoa học Giáo dục xuất bản vào tháng 6 năm 2008, chủ yếu tóm tắt nội dung đề thi tuyển sinh đại học, phân tích hình thức ra đề và dự đoán đề thi tuyển sinh đại học. (theo baidu)

"Cũng chưa làm cả à?"

"Em không thích viết chữ, em toàn làm ở trong đầu, sau đó xem đáp án, tra coi có khớp hay không."

"......"

Còn chụy đại như vậy?

Kỳ Dụ Tinh thoáng nhếch môi cười, trên mặt đã phủ đầy sự tự tin hiếm thấy: "Chị đừng nhìn em như vậy, thật ra em có thể xem qua là nhớ. Khi trước em còn từng tham gia cuộc thi trí nhớ, vốn là chơi chơi thôi, không nghĩ tới lấy được hạng nhất toàn quốc."

Chính là bởi vì nguyên nhân này Kỳ Dụ Tinh mới chọn ban xã hội, cô bé cũng là vào được lớp chuyên ban xã hội bằng thực lực. Nếu không phải năm ngoái cô bé vắng mặt khi thi đại học, lại không chịu ra nước ngoài du học, thì cô bé cũng không đến mức học lại một năm.

Vu Cửu sờ sờ mặt mình, là cô sơ suất rồi, Kỳ Dụ Tinh là em ruột Kỳ Dụ Văn, có thể kém được đến đâu?

"Vậy em cố gắng nhé."

"Vâng."

Kỳ Dụ Tinh tiếp tục cách làm đề theo cách riêng của cô bé, Vu Cửu lại thường hay nhìn về phía phòng bếp.

Phòng bếp sạch sẽ sáng ngời, bên trong có một người đẹp vẹn phần đứng. Kỳ Dụ Văn cúi đầu, dưới ánh đèn, chiếc mũi cao thẳng cùng khuôn mặt đẹp đẽ lại không mất khí khái giống như bạch ngọc. Mái tóc hơi xoăn được buộc lại ở sau đầu, một cái tạp dề vây lấy trước người, trên tay thì đang xắt rau. Tiếng xắt rau nhanh chóng lại đồng đều truyền ra tới từ phòng bếp, hiển nhiên là dáng vẻ vô cùng thuần thục. Nhưng giữa mày cô ấy lại hơi hơi nhíu, đầu cũng nghiêng thoang thoáng, giống như là bị người ta cầm súng ép buộc nấu ăn.

Vu Cửu lắc đầu, chợt cười bất đắc dĩ, quả nhiên Kỳ Dụ Văn vẫn là thích hợp ngồi ở văn phòng làm sếp tổng của cô ấy, kiểu nơi như phòng bếp này không ăn nhập gì với cô ấy.

Cô nhìn hết một hồi, liền đứng dậy đi vào phòng bếp. Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu thoáng nhìn cô một cái: "Sao vậy?"

"Xem cô chủ nấu ăn, chuyện mới mẻ này á."

Phòng bếp rất lớn, Vu Cửu nhìn khắp nơi giống như từng vào đến bao giờ: "Cô học nấu ăn hồi nào thế? Một sếp tổng nghìn tỷ như cô còn cần phải tự nấu ăn sao?"

"Kỹ năng có dư cũng không hại thân."

Nói tới nấu ăn, Kỳ Dụ Văn lại nhớ tới 'ẩm thực hắc ám' Vu Cửu làm lúc trước, may mà lúc ấy không ăn, lại hối hận rằng khi đó đã cho trợ lý ăn.

"Nếu tôi có một nửa khả năng lĩnh hội của cô, thì tôi cũng không đến mức phế như vậy."

Từ nhỏ thì Vu Cửu đã không có mong mỏi gì. Cô sinh ra ở gia đình tầng lớp trung lưu, cơm nước trong nhà không phải cha mẹ thì chính là bảo mẫu bận tâm. Trước giờ cô cũng không nghĩ tới sau này, rời khỏi gia đình rồi làm sao đây. Cô vẫn luôn có một sự tự tin mê muội rằng, chính là sau khi trưởng thành thì cũng có thể kiếm tiền mời bảo mẫu nấu ăn cho mình.

Nhưng sự tình có hơi chệch với suy nghĩ hồi còn nhỏ. Sau khi trưởng thành thì cô không có mời bà bác cô dì nào, mà là đã ăn chực, tận dụng của công ty và ăn đồ gọi giao tới.

"Phế cũng không sao."

Vu Cửu nhìn về phía cô ấy, mày nhướng lên, Kỳ Dụ Văn hiếm khi lại nói được một câu hay, tiếp theo lại nghe cô ấy nói: "Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, sẽ vẫn luôn có người hầu hạ cô. Con sen cũng được, tôi cũng có thể."

"......"

Vu Cửu quay đầu đi ngay, không muốn tiếp lấy câu nói kia.

Kỳ Dụ Văn cười khổ, không có ngẩng đầu, chỉ là lặng lẽ xắt thịt bò trên thớt.

Một tiếng sau, một bữa tối đơn giản lại không mất phong cách cá nhân đã được làm xong xuôi.

Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Tinh ngồi ở trước bàn ăn, không nhúc nhích tí nào, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc một cách ăn ý. Vốn tưởng rằng khả năng bếp núc của Kỳ Dụ Văn hẳn là trình độ bình quân chung của người bình thường, nào ngờ đâu lại là cấp độ đầu bếp.

Vu Cửu ngẩng đầu nhìn Kỳ Dụ Văn, thầm nghĩ thật không hổ là nữ chính - công mà tác giả Đại Biên cưng yêu, không chỉ cái gì cũng biết, còn rất thông thạo.

Vẻ mặt Kỳ Dụ Văn bình thường, cúi đầu mang bao cổ tay lên một lần nữa, hoàn toàn chưa phát hiện rằng một bữa ăn mà bản thân làm tùy tiện có thể làm người khác chấn động cỡ nào.

"Ăn đi, đừng nhìn nữa."

Vu Cửu giương mắt nhìn cô ấy. Kỳ Dụ Văn dưới ánh đèn phòng bếp tựa như đang phát sáng, gương mặt suốt ngày lạnh lùng kia cũng đã thêm vài phần dịu dàng.

"Dụ, Dụ Tinh, ăn đi ăn đi, hiếm khi chị em nấu ăn một lần, nói không chừng là ăn vào có thể cộng thêm điểm may mắn khi thi đại học cho em."

"À, à à......"

Kỳ Dụ Tinh cầm đũa lên, gia giáo khiến cho cô bé không dám động đũa đầu tiên như vậy, đôi mắt nhìn về phía Kỳ Dụ Văn, chờ đợi cô ấy ăn trước.

Kỳ Dụ Văn bị bộ dạng này của Kỳ Dụ Tinh chọc cười, không nghĩ tới cô em gái bình thường nổi loạn này thế mà cũng biết nhìn sắc mặt cô ấy.

"Ăn đi."

Cô ấy cầm đũa lên, gắp vào trong chén một cái, rồi lại gắp một cục gan heo vào đến trong chén Vu Cửu. Vu Cửu dùng đũa chọc chọc, do dự một lát, vẫn thản nhiên ăn vào.

Kỳ Dụ Văn nhìn cô, ý cười hiện lên trong mắt, đột nhiên nói một câu: "Ăn đồ tôi làm rồi, thì cô chính là người của tôi."

Vu Cửu không có một tí ti do dự, quyết đoán nhổ gan heo trong miệng ra: "Ọe——phẹt!"

Vu Cửu đứng dậy, thoáng liếc trắng mắt một cái: "Khẩu trang coi như đồ lót, cô đã khắm (*) còn không biết xấu hổ! Tạm biệt!"

(*) Ở đây Vu Cửu dùng chữ 臭, có nghĩ là xấu xa, bốc mùi, đáng ghét, tồi tệ (theo Từ điển Hán Nôm và vtudien)

"Phụt ——"

Đây là trích lời mà mắng chửi người thần kỳ gì!

Kỳ Dụ Tinh không nhịn nổi đã phun ra một ngụm cơm, bị Kỳ Dụ Văn thoáng trừng mắt nhìn, bèn vội cúi đầu xử lý sạch cơm phun trên bàn: "Xin lỗi xin lỗi, hai ngươi tiếp tục......"

Kỳ Dụ Văn quay sang túm lấy tay Vu Cửu: "Nói giỡn với cô thôi."

Vu Cửu hơi sờ đầu Kỳ Dụ Tinh, lại thoáng nhìn Kỳ Dụ Văn một hồi lâu, mới quẳng tay cô ấy ra, một lần nữa ngồi xuống ăn.

Kỳ Dụ Văn lại nói: "Cô ăn hay không cũng là người của tôi."

"Cô có bệnh đi, cô chính là một lọ tinh dầu, vừa tịt (điên) vừa nhơn nhớt (sến) lại cách nhiệt (thần kinh)......" (trong ngoặc là suy đoán chủ quan)

"......" Lại mắng chửi người.

Đũa của Vu Cửu không ngừng, miệng không ngớt, rảnh rỗi được thì đã lại bổ sung một câu: "Cô có thể bình thường giống tôi chút hay không?"

"......"

Lời này Vu Cửu lại không biết ngượng mà nói ra.

Gần đây Kỳ Dụ Văn đã suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như rốt cuộc Vu Cửu là một người thế nào.

Tuy rằng thường ngày cô rất bình thường, nhưng cô cũng từng làm rất nhiều chuyện kỳ quái, chẳng hạn như hút thuốc, xăm mình, Thiên Nhãn, xòe tay múa, nhảy theo trào lưu......

Rất quê sến, thật sự không được coi là bình thường.

Vì để tìm hiểu sự quê sến của Vu Cửu, Kỳ Dụ Văn cũng đã bổ túc một vài video phong cách quê sến, nên đã có cuộc đối thoại vừa rồi.

Một bữa ăn xong, Vu Cửu uống thuốc dạ dày mà bệnh viện kê, sau đó là triệu chứng mệt chỉ muốn ngủ liền. Cuối cùng ráng gồng chống đỡ cơn buồn ngủ, tắm rửa xong thì đã lên giường ngủ từ sớm.

Có điều cô đã quên một việc, Kỳ Dụ Tinh còn ở nhà, Vu Cửu lại nằm trên giường ở phòng mình mà ngủ mất.

Sau khi Kỳ Dụ Văn xử lý xong công việc, trước khi Kỳ Dụ Tinh đến phòng Vu Cửu thì Kỳ Dụ Văn đã bế Vu Cửu ra ngoài.

Khi Kỳ Dụ Tinh cầm sách lên lầu, vừa khéo Kỳ Dụ Văn ra tới từ phòng Vu Cửu. Hai chị em thoáng nhìn nhau một cái, đều ăn ý mà dừng bước chân, trên gương mặt không giống nhau lắm lộ ra biểu cảm khó ở không khác biệt mấy.

Kỳ Dụ Văn không khỏi ôm chặt Vu Cửu trong lòng, sợ đánh thức cô, bèn đè thấp giọng, hỏi: "Em có việc?"

Kỳ Dụ Tinh nhìn Vu Cửu trong lòng Kỳ Dụ Văn, hàm răng cà cạ môi dưới một hồi lâu, mới nói: "Chị phải đối xử tốt với chị ấy."

"Chị cũng biết, không cần em nói."

Kỳ Dụ Văn bồng Vu Cửu đi vào phòng ngủ của mình, lúc xoay người đóng cửa, thì đã lại nói một câu với Kỳ Dụ Tinh: "Thật sự không ở chung với bố mẹ được nữa, vậy thi đại học xong thì dọn ra ngoài ở, có điều không phải chỗ này......"

Kỳ Dụ Tinh cúi đầu xuống, không nói lời nào, một vóc dáng cao gầy đứng ở nơi ấy có vẻ đáng thương vô cùng.

Kỳ Dụ Văn luôn luôn không hiểu cô em gái này của mình đang nghĩ những gì, nhưng lần này, lại hiếm hoi đã đoán được một vài.

Mũi chân Kỳ Dụ Văn khều lấy cửa, vào lúc cửa sắp đóng lại, giọng điệu luôn luôn lạnh giá nghiêm khắc bị sự nhẹ nhàng hiếm thấy thay thế.

"Không phải ghét bỏ em, mà là bởi vì nơi này là căn nhà của riêng hai người, chị và Vu Cửu."



Tác giả có lời muốn nói:

Vu Cửu: Nhị Oa Đầu (*),vừa là thứ hai (ngốc) vừa không hòa lẫn (ngoan) lại bậc nhất (thu hút).

(*) Nhị Oa Đầu [二锅头] là một loại rượu mạnh, rất tinh khiết, nồng độ nhưng không nồng mùi mà êm dịu và thơm, rượu nước thứ hai. Bởi vì chỉ lấy chất lỏng thu được từ lần chưng cất thứ hai nên có tên như vậy. Đây là một loại rượu bình dân rất được yêu thích, nhất là người dân Bắc Kinh. (tổng hợp từ baidu+google)

Tên gọi tắt của quyển truyện này: 'Nhị Oa Đầu' yêu nhau lắm cắn nhau đau với 'tinh dầu'.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.