Chương trước
Chương sau
Rạng sáng, bệnh viện.

Trên cổ Qua Kim Vũ treo ống nghe, đứng bên giường bệnh, trên tay là một bản báo cáo kiểm tra, vẻ mặt hết sức phức tạp......

Cô ấy thoáng ngó Vu Cửu sắc mặt tái nhợt, giấu báo cáo kiểm tra ở sau lưng, lặng lẽ thăm dò, nói: "Sao đột nhiên cậu ấy té xỉu rồi vậy? Trước nay tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy té xỉu, cho dù trước kia thức thâu đêm suốt sáng chạy kịp dự án cũng chưa thấy cậu ấy thế này."

Răng Vu Cửu cắn vào khớp xương -ngón trỏ, áy náy lại khổ sở: "Phỏng chừng là bị tôi chọc giận đấy."

Không thể cứ nói là khóc ngất đi, bằng không thì cái người mặt mũi nặng nghìn cân như Kỳ Dụ Văn đây đoán chừng là muốn nổi giận.

"......"

Qua Kim Vũ thoáng dừng một chút, sau đó cúi đầu ở tại chỗ làm dấu thánh, niệm lẩm bẩm trong miệng: "Vu Cửu, cô đúng là trâu bò. Tôi cảm thấy cô nhất định là người ông trời phái xuống để trừng trị Dụ Văn, Amen ~"

Lời này cũng không có ý trách móc Vu Cửu. Cái người tự đại đã quen như Kỳ Dụ Văn này, phải được thần binh trời giáng như Vu Cửu đây tới giáo huấn vài cái.

Sự thật chứng minh, vị thần binh Vu Cửu này thật sự có hiệu quả không bình thường. Bỏ chuyện Kỳ Dụ Văn bị tức đến ngất xỉu ra mà coi thì quả thật Kỳ Dụ Văn đã sinh động hơn so với trước kia rất rất nhiều, rốt cuộc đã từ một người máy thành một người bình thường có máu có thịt, cũng có cảm xúc phong phú.

Chỉ là, cái tình trạng hiện tại đây của Kỳ Dụ Văn không thể bị chọc tức hoài nha!

"Cô chọc tức đến cậu ấy thế nào?"

Vu Cửu thoáng ngó Qua Kim Vũ một cái: "Tôi đã nói cho cô ấy biết tôi là em gái cô ấy."

"Cô đã nói cho cậu ấy biết?! Vậy rồi hèn chi......"

Qua Kim Vũ vuốt cằm. Khi đó cô ấy đã từng lo lắng về cái vấn đề này, cũng tưởng tượng qua sau khi Kỳ Dụ Văn biết thì sẽ thế nào, có điều chẳng ngờ được rằng sẽ ngất xỉu.

Cô ấy nhìn nhìn Vu Cửu bên cạnh, rõ ràng mệt muốn chết lại vẫn đứng đó, bèn nói thúc giục: "Cô mau trở về nghỉ ngơi đi, tôi thấy thân thể của cô không tốt so với cậu ấy. Tuy rằng ung thư dạ dày của cô khỏi rồi, nhưng cũng phải chú ý chăm sóc dạ dày của cô."

Lúc Vu Cửu đang chần chừ không quyết định, một người ở ngoài phòng bệnh đi vào tới.

"Vu Cửu."

Vu Cửu cùng Qua Kim Vũ nhìn về sau, hóa ra là Lâm Thiên Nguyên.

"Thiên Nguyên, hơn nửa đêm như vậy, sao chị ở chỗ này?"

Dạo này Lâm Thiên Nguyên vẫn luôn cử người ở gần bên Vu Cửu bảo vệ an toàn của cô, để tránh cho Kỳ Dụ Văn làm ra chuyện bốc đồng gì mà cô ấy lại không thể biết đầu tiên.

Này thì không, hơn nửa đêm lại nghe nói Vu Cửu tới bệnh viện rồi, cô ấy đã liền cuống quýt vội vã qua đây.

"Chị đến mang Vu Cửu về nhà."

Qua Kim Vũ hơi ngây ra, cau mày nhìn hai người, luôn cảm thấy lời này không có đơn giản như vậy: "Chị mang cô ấy về nhà? Về nhà gì?"

Lâm Thiên Nguyên dắt lấy tay Vu Cửu, cười nói: "Mang em ấy về nhà họ Lâm, có vấn đề sao? Là lúc Vu Cửu về đến bên cạnh chị rồi."

"Hửm? Là ý gì?"

Qua Kim Vũ thoáng nhìn trần nhà, lại hơi nhìn về phía Kỳ Dụ Văn hôn mê trên giường bệnh, sau đó......

"Vãi đạn? Đừng bảo là người bên nhà mẹ đẻ của chị không chấp nhận Vu Cửu cùng Dụ Văn đấy nhé?"

Lâm Thiên Nguyên cười cười: "Chị tưởng rằng em biết rồi chứ."

Qua Kim Vũ ấn giữ huyệt Nhân Trung của mình, cứ trợn trắng mắt, cô ấy nào biết đâu chớ! Làm thế nào cô ấy cũng không nghĩ tới Lâm Thiên Nguyên sẽ chen một chân ngang xương, muốn chia rẽ đôi tình nhân này. Với lại bản báo cáo kiểm tra này trong tay mình, là một cái ** tương tự thế.

Kỳ Dụ Văn cũng thảm quá rồi, trong vòng một ngày phải trải qua nhiều tin dữ như vậy.

Qua Kim Vũ lại không hiểu được, sao tình yêu của Kỳ Dụ Văn luôn là độ khó địa ngục?

Lúc Lâm Thiên Nguyên đang muốn dẫn Vu Cửu đi, thì Vu Cửu đã nói vội "chờ một chút", bảo Lâm Thiên Nguyên ở ngoài chờ mình.

Lâm Thiên Nguyên thoáng do dự một chút, rồi vẫn đi ra ngoài chờ.

Người tỉnh táo trong phòng bệnh chỉ còn lại Qua Kim Vũ cùng Vu Cửu, Vu Cửu nói: "Chắc là tôi không thể ở nhà Kỳ Dụ Văn nữa, nhưng tôi không có muốn trốn tránh cô ấy. Ngay từ đầu cô ấy trói buộc tôi ở bên cạnh cô ấy, cái này tôi không thích, hiện giờ tôi cũng không thích...... Ôi chao không nói nhiều như vậy, nói tóm gọn lại, tôi không có muốn trốn tránh cô ấy! Cô chuyển lời này lại cho cô ấy là được!"

Qua Kim Vũ gật đầu vẻ ngơ ngác: "Được! Ừ được......"

"Tạm biệt."

Vu Cửu đi ra ngoài phòng bệnh thì đã bị Lâm Thiên Nguyên dắt lấy tay rồi: "Rất mau thì bố chị liền sẽ tìm em. Không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chính là ban sáng hôm nay đấy. Tiểu Cửu à, khi trước chị không phải là đang dùng đạo đức ép buộc em, chỉ là trừ những cái đó ra, chị cũng có một ý nghĩ tư lợi."

Vu Cửu nhìn cô ấy: "Gì cơ?"

"Chị muốn lợi dụng em đẩy mẹ của Lâm Thiên Song đi. Chị vừa nghĩ tới việc sau này tài sản của nhà họ Lâm phải chia bà ta một phần, thì chị liền cảm thấy khổ sở thay mẹ. Em tới nhà họ Lâm thì có thể giúp chị gạt bỏ bà ta, em cũng lấy đi một phần tài sản vốn thuộc về mẹ. Đây là ý nghĩ tư lợi của chị, chị hy vọng em có thể hiểu được."



Từ nhỏ Lâm Thiên Nguyên đã căm ghét gia tăng với người mẹ kế này của cô ấy. Trước kia cô ấy không biết mẹ mình là mất tích như thế nào, nhưng cô ấy biết Lăng Nguyệt là vào nhà họ Lâm như thế nào.

Lâm Thiên Nguyên vẫn luôn ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Lâm Hoa Khôn, làm người thừa kế khôn ngoan hoàn mỹ của ông ấy, cứ chờ đợi một cơ hội phản công trở lại.

Mà hiện tại Vu Cửu đã xuất hiện, có một phương pháp một công đôi việc sẵn có bày ở trước mặt, tất nhiên cô ấy muốn mượn sự giúp sức của Vu Cửu, đuổi Lăng Nguyệt ra khỏi nhà họ Lâm sớm.

Trong thường ngày, Lâm Hoa Khôn đều đối xử với mẹ con Lăng Nguyệt Lâm Thiên Song bằng con mắt lạnh nhạt, đối xử với hai mẹ con này còn không bằng đối xử với một tấm hình chụp không có cảm xúc thật của Vu Cập Thanh.

Trình cảm của Lâm Hoa Khôn đối với vợ trước Vu Cập Thanh có bao nhiêu sâu, Lâm Thiên Nguyên rõ ràng hết mức nhất. Cho dù sau này cưới kẻ thứ ba kia vào trong nhà, ảnh kết hôn trong phòng ngủ đều vẫn luôn là tấm của ông ta cùng Vu Cập Thanh, chưa bao giờ đổi qua.

Nếu để ông ta biết trên thế giới này còn có một đứa con khác của ông ta và Vu Cập Thanh, thì nhất định ông ta sẽ không ngồi xem chẳng lo.

Đột nhiên Vu Cửu nhớ tới một chuyện rất quan trọng: "Sau khi chỉnh sửa tư liệu xong, vậy em đây chính là đứa con mà mẹ em đã dính bầu tầm một - hai tháng. Nếu khoảng thời gian ấy ba chị với mẹ chưa từng phát sinh quan hệ thể xác, thì ba chị vẫn sẽ cho rằng em là con gái ông ấy sao?"

"Yên tâm đi, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cho dù không có, ông ấy nhớ nhung thành mê nghiện cũng sẽ cho rằng là có."

Trong mắt Lâm Thiên Nguyên sa vào mịt mù đen tối. Nghe người ta nói, năm đó sau khi bọn họ ly hôn, Lâm Hoa Khôn còn đã cưỡng ép phát sinh quan hệ với Vu Cập Thanh, điều này liền đã thành ngòi nổ dẫn đến Vu Cập Thanh không màng tất cả mà chạy trốn.

Cho nên Lâm Thiên Nguyên dám bảo đảm, Lâm Hoa Khôn nhất định sẽ cho rằng Vu Cửu là đứa con của ông ta với Vu Cập Thanh.

Lâm Thiên Nguyên cũng không có mang Vu Cửu về nhà họ Lâm, mà là đã mang cô trở về nhà họ Vu. Hai cụ nhà họ Vu vui vẻ đến mức không ngủ được, nhất quyết phải chờ cô cháu ngoại vào tới nhà rồi mới chịu đi ngủ.

Hai cụ cũng trông coi Vu Cửu đi ngủ ở trong phòng ngủ chuẩn bị riêng sau này cho cô thật sự rồi, mới tươi cười đầy mặt mà về phòng mình nghỉ ngơi.

Không khác như Lâm Thiên Nguyên suy đoán, sáng sớm Lâm Hoa Khôn rời giường thì liền đã nghe nói về chuyện hai cụ nhà họ Vu tìm được cô cháu ngoại thất lạc nhiều năm, bèn nôn nóng đến độ ông ta không màng phép lịch sự mà đi gõ cửa phòng Lâm Thiên Nguyên điên cuồng.

Lâm Thiên Nguyên mở cửa phòng ngủ ra, cô ấy mới trở về từ nhà họ Vu hai tiếng trước, thiếp ngủ còn chưa đến một tiếng......

"Bố à, sao vậy?"

"Bố có việc tìm con, tới phòng sách của bố."

Lâm Hoa Khôn nhìn đồ ngủ của Lâm Thiên Nguyên, hơi nhíu mày: "Không cần thay quần áo đâu, cứ như vậy mà qua là được."

Lâm Thiên Nguyên thoáng cười với vẻ 'thành công như đã mưu tính', trở tay đóng cửa lại rồi liền đi theo phía sau Lâm Hoa Khôn vào phòng sách.

"Bố nghe nói bà ngoại ông ngoại con đã tìm được cô cháu ngoại...... chuyện là thế nào?"

Ánh mắt Lâm Thiên Nguyên trốn tránh, xoa xoa đầu tóc lộn xộn của mình, nói: "Không rõ ràng lắm."

Lâm Hoa Khôn thoáng thở dài một hơi: "Con đang gạt bố, có phải bà ngoại ông ngoại con không cho phép con nói với bố hay không?"

Lâm Thiên Nguyên là đứa con gái mà ông ta cực kỳ cưng chiều, cũng biết rõ sự căm ghét của hai cụ nhà họ Vu đối với ông ta. Đối với cái này, ông ta cũng không tư cách trách móc giấu giếm của bọn họ, hỏi: "Cập Thanh đâu?"

"Mẹ đã sớm qua đời."

Lâm Hoa Khôn cười khổ một thoảng. Tuy rằng có đoán trước từ sớm, nhưng nghe được trả lời như vậy thì quả thật lòng vẫn là rất đau, viền mắt không khỏi trở nên ươn ướt: "Đứa bé kia......"

Ông ta ngẩng đầu lên với vẻ kỳ vọng, liền nhìn thấy Lâm Thiên Nguyên hơi hơi híp mắt, vẫn đang giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt nhìn ông ta. Lâm Hoa Khôn chỉ có thể khẽ phất tay: "Thôi, bố không khiến con khó xử, con nghỉ ngơi tiếp đi."

"Vâng, cảm ơn bố."

Lâm Thiên Nguyên rời khỏi phòng sách, trở lại phòng ngủ.

Vu Cửu sắp sửa rời khỏi Kỳ Dụ Văn ngay rồi, trở về bên cạnh mình. Nhận thức như vậy khiến một giấc này của cô ấy ngủ đến ngon say vô cùng, gần như là dính vào gối liền ngủ.

Lâm Hoa Khôn nóng lòng muốn biết Vu Cửu có phải con của ông ta hay không, nhưng làm DNA thì hiển nhiên là không thực tế lắm, ông ta cũng chẳng cách nào tiếp xúc được Vu Cửu.

Sau đó không lâu, một bản hồ sơ điều tra không khác biệt mấy với bản trong tay Kỳ Dụ Văn đã được đưa đến trong tay ông ta vào thời gian bữa sáng.

Ông ta nhìn mãi nhìn mãi, liền cầm lòng không đậu mà bật cười, đã dọa đến Lăng Nguyệt dùng bữa kế bên, nhưng bà ta không dám hỏi nhiều, chỉ dùng khóe mắt không ngừng chú ý tới Lâm Hoa Khôn.

Lâm Hoa Khôn ụp hồ sơ lên mặt mình, dưới sự che phủ của hồ sơ giấy tờ là khóe môi không ngừng giương lên cùng từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

Điều này thật sự quái dị quá mức, Lăng Nguyệt đã để ý không được. Sau bữa ăn, bà ta ở trong nhà đã dò la một chút, mới biết được nguyên do sự tình.

Niềm bất an khó hiểu này khiến bà ta đứng ngồi không yên ở trong nhà, không bao lâu thì liền đã gọi xe đi căn trang viên thành phố bên kia.

Nhà họ Kỳ.

Lâm Hoa Nguyên vừa mới biết Lăng Nguyệt sẽ qua tới, liền đã đi hầm rượu lấy rượu nếp mà mình ủ riêng cho Lăng Nguyệt ra tới.

Lăng Nguyệt sinh ra ở nông thôn, tuy rằng đã ở trong xã hội thượng lưu mười mấy năm, nhưng lúc riêng tư vẫn thích uống rượu nếp. Đáng tiếc nhà họ Lâm bên kia không hiểu được, chỉ có Lâm Hoa Nguyên lãng mạn là có thể đồng cảm với bà ta, còn sẽ đích thân ủ để cho bà ta uống.

"Tới rồi?"

Lâm Hoa Nguyên đã rót một ly rượu nếp cho bà ta: "Thấy vẻ mặt của em vội vàng, có việc à?"

Tay Lăng Nguyệt nắm lấy dây túi con của mình: "Hoa Khôn cùng Cập Thanh còn có một đứa con gái."

Tay Lâm Hoa Nguyên chợt khựng, đầu mày thoáng xoắn lại: "Cái gì?"

Trên đường tới thì Lăng Nguyệt đã điều tra được ảnh chụp của Vu Cửu: "Anh xem, chính là cô gái này, còn cũng trông rất giống với Thiên Song."

Lâm Hoa Nguyên nhận điện thoại qua tới, một cái nhìn này khiến ông ta cực kỳ hoảng hốt: "Này không phải là bạn gái của Dụ Văn sao?"

"Bạn gái của Dụ Văn?"

Lăng Nguyệt đã rối loạn, sao sự tình càng ngày càng phức tạp rồi? Đúng là không thể không cảm thán thế giới thật sự rất nhỏ.

Sắc mặt Lâm Hoa Nguyên khó coi vô cùng. Lúc tiệc sinh nhật Kỳ Dụ Văn là ông ta đã cảm thấy Vu Cửu quen mắt, bây giờ chợt nghĩ như vậy hóa ra là lớn lên trông giống với Vu Cập Thanh......

"Em xác định cô gái này là con gái anh trai anh?"

"Trông giống với Thiên Song thế này, đoán chừng là......"

"Trông giống với Thiên Song thì có ích gì? Cô bé này cũng không giống anh trai của anh một chút nào, anh thấy không nhất định là con của anh trai anh."

Lâm Hoa Nguyên cứ nói mãi nói rồi liền tức giận. Từ nhỏ thì Kỳ Dụ Văn không thể hiện vui hay buồn ra mặt, tiệc sinh nhật ngày đó là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy biểu cảm của Kỳ Dụ Văn như vậy.

Phảng phất như đã bắt được ánh sáng, dường như đã cầm giữ kho báu, như thể cả thế giới là cô gái kia.

Tuy rằng ông ta không phải một người bố tốt, nhưng ông ta không hy vọng ánh sáng trong mắt Kỳ Dụ Văn vỡ tan.

Mùi vị yêu mà không được rất khổ, ông ta không hy vọng Kỳ Dụ Văn cũng nếm phải loại khổ này.

Lăng Nguyệt thoáng nếm một ngụm rượu nếp, hương vị tình yêu thường ngày giờ chỉ còn lại chua xót, nói: "Gien nhà họ Lâm các anh không phải đều như vậy sao? Hai đứa con của anh lớn lên đều không giống anh, Dụ Văn trông giống Tử Đồng không thể nào hơn, hai chị em lại giống nhất khi trưởng thành, anh có thể nói hai đứa con này không phải là của anh sao?"

Lâm Hoa Nguyên nghẹn lời, đây cũng quá khéo rồi, gien năng lực di truyền diện mạo của hai anh em đều có thể kém đến nông nỗi kiểu này, con cái một đứa lớn lên trông giống với anh em nhà họ Lâm cũng chẳng có.

"Chuyện này nói sau, anh phải đi điều tra đàng hoàng một chút, chuyện này không có đơn giản như vậy."

Lâm Hoa Nguyên cầm theo di động đứng dậy liền đi, đây là lần đầu tiên ông ta bỏ Lăng Nguyệt qua một bên.

Bệnh viện.

Kỳ Dụ Văn vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Qua Kim Vũ ngồi ở bên giường mình. Người kia không có mặc áo blouse trắng của bác sĩ, mà là mặc trang phục cá nhân, đang dùng ánh mắt đau lòng mà nhìn mình.



"Vu Cửu đâu?"

"Lại còn Vu Cửu......"

Qua Kim Vũ lắc đầu thở dài, hơi kéo chăn, nói: "Đừng Vu Cửu nữa, Thiên Nguyên người nhà mẹ đẻ này của cô ấy không chấp nhận hai người, mang cô ấy đi rồi."

"Người nhà mẹ đẻ? Lâm Thiên Nguyên?"

Con ngươi của Kỳ Dụ Văn chấn động, cô ấy không thể không nghĩ nhiều, lập tức vén chăn ra xuống giường, không ngừng nhắc mãi trong miệng giống như là điên rồi vậy: "Vu Cửu bị chị ấy mang đi rồi? Tớ muốn đi mang Vu Cửu về lại."

Qua Kim Vũ nhớ tới lời Vu Cửu bảo mình chuyển lại, vội kéo giữ cô ấy. Vì thân thể Kỳ Dụ Văn yếu ớt mà không có sức, liền đã bị kéo trở về rất dễ dàng.

"Cậu điên rồi hả? Truyền nước biển xong rồi nói. Với lại nữa, Vu Cửu cũng nói sẽ không trốn cậu đâu, chỉ là không ở cùng nhau, cậu kích động như vậy làm gì?"

Kỳ Dụ Văn mím lấy môi cúi đầu xuống, không biết có nên tin tưởng hay không.

Qua Kim Vũ nhận ra được giọng điệu của mình nặng quá rồi, giọng nói bèn mềm mỏng xuống, khẽ vuốt lưng Kỳ Dụ Văn: "Tuy rằng cậu thật thảm, tớ cũng rất đau lòng cậu, nhưng cậu bình tĩnh một chút. Vu Cửu nói cô ấy không thích cậu trói buộc cô ấy ở bên cạnh cậu, nhưng cô ấy lại không trốn tránh cậu, cậu nói xem thế này có ý nghĩa gì?"

"Cái gì?"

"Hiện tại cô ấy đang cố hết sức loại bỏ ngăn cách giữa hai người, muốn gắn bó với cậu dưới điều kiện thoải mái á!"

Có thể Vu Cửu chả có ý kia, điều Qua Kim Vũ tự nghĩ là cái ý này. An ủi bạn bè, đương nhiên phải nói về hướng tốt rồi.

Kỳ Dụ Văn vẫn luôn cúi đầu, không biết đang nghĩ những gì.

Qua Kim Vũ thấy cô ấy kiểm soát lại được cảm xúc rồi, bèn cầm bản báo cáo kiểm tra trên bàn qua tới: "Có một chuyện, cần cậu hãy giải thích một chút đây."

"Cái gì?"

Đầu mày Qua Kim Vũ khẽ nhếch, giở báo cáo kiểm tra ra tới: "Cậu có bầu rồi."

"......"

Qua Kim Vũ với một vẻ mặt 'người da đen cùng dấu chấm hỏi' (minh họa cuối chương 1): "Dụ Văn, vì sao cậu lại có bầu? why!" (tại sao)

Kỳ Dụ Văn lấy bản báo cáo kia qua, thoáng nhìn tới. Quả thật là vậy, là cô ấy mang thai rồi, lẩm bẩm: "Không thể nào......"

"Dụ Văn, cậu đã xx cùng cái thằng chó nào rồi đấy?!"

Mặt Kỳ Dụ Văn lộ ra ánh sáng hung tợn, ném báo cáo vào trên người Qua Kim Vũ, tức giận đến mắng to: "Tớ không có!"

Qua Kim Vũ nâng báo cáo kiểm tra, liều mạng mà xem. Rõ ràng đã xem qua vô số lần rồi, vẫn khó mà tin nổi: "Vậy sao cậu lại có bầu? Kỳ sinh lý cuối cùng là khi nào?"

"Tháng tư."

"Tháng tư......"

Qua Kim Vũ vạch ngón tay tính, lại nhớ tới chuyện Kỳ Dụ Văn rối loạn kinh nguyệt: "Tớ phục thật đấy, kỳ sinh lý của cậu chẳng tới mà cũng có thể trúng một đứa, này là cái xác suất quỷ gì. Đi làm cái siêu âm màu (Doppler) trước, coi thử đứa trẻ bao lớn rồi, cậu ngẫm nghĩ lại đàng hoàng xem khoảng thời gian kia cậu đã làm với ai."

Cả quá trình, Kỳ Dụ Văn xụ bản mặt thối hoắc, sau khi không tình không nguyện mà làm siêu âm màu xong thì thấy Qua Kim Vũ bưng lấy mặt: "Thật nhỏ mà, đây coi bộ chắc là cậu mang thai hơn một tháng, tháng sáu cậu...... Tháng sáu?!"

Cặp mắt Qua Kim Vũ suýt chút nữa thì dính vô siêu âm màu, tháng sáu còn không phải là lúc Kỳ Dụ Văn đã bị Vu Cửu đè sao?

"Dụ Văn, tháng sáu cậu có từng tiếp xúc với gã đàn ông nào hay không?"

Kỳ Dụ Văn không có trả lời, ngược lại là tự mình suy nghĩ tới chính câu hỏi của Qua Kim Vũ...... Tháng sáu cô ấy chỉ có từng làm chuyện ấy với Vu Cửu, cũng không có đàn ông khác.

"Vu Cửu, chỉ có Vu Cửu."

Qua Kim Vũ hơi lắc đầu: "Không, tuy rằng lúc ấy cậu đã bị tiêm A6, nhưng cậu là bên tiêm vào, cũng không có tra ra nước thuốc A6 được uống vào trong cơ thể. Mà trên người Vu Cửu cũng không có bất cứ thuốc men còn sót lại gì, cho dù thế nào thì cậu cũng không thể mang thai được, cậu hãy ngẫm lại đàng hoàng."

Kỳ Dụ Văn nổi giận triệt để rồi, Qua Kim Vũ đây là có ý gì? Cứ phải cảm thấy cô ấy đã ngoại tình không thôi?

Cô ấy lấy cái mô hình bác sĩ nhỏ trên bàn kia, hất ra một phen, kêu to một cách gắt gỏng: "Tớ nghĩ cái gì mà nghĩ? Không có! Trừ Vu Cửu, tớ không có tiếp xúc với bất kì ai khác, cho dù là nam hay nữ!"

Qua Kim Vũ bị dọa đến mức co rúm lại trong góc, đây là cảm giác áp bức đáng sợ gì?

Tiếp đó, Kỳ Dụ Văn liền đi mất giống như bị ma quỷ đuổi theo vậy.

Qua Kim Vũ hơi lắc đầu vẻ bất lực, còn tốt là tối hôm qua chưa đổi trang phục bệnh nhân cho người kia, bằng không thì cũng chạy không trót lọt.

Kỳ Dụ Văn đã bảo người tra xét chút, phát hiện giờ Vu Cửu ở nhà họ Vu, cũng không ở nhà họ Lâm, liền trước hết gọi xe đi qua.

Giờ cô ấy còn chưa làm rõ ràng rốt cuộc đứa bé trong bụng mình là thế nào, không có nắm chắc trăm phần trăm, cũng không có bất cứ chứng cứ gì, không thể cứ nói bừa với Vu Cửu như vậy.

Nhưng đã không thay đổi được lòng cô ấy bức thiết muốn gặp Vu Cửu lúc này.

Lúc ấy Vu Cửu đã dậy rồi, đang chơi cờ cùng ông cụ Vu ở sân sau. Hai người đều là tay chơi cờ giỏi, vốn là ván cờ giải trí, cuối cùng đánh ra cảm giác thi đấu chân chính rồi.

Ngay cả khi Kỳ Dụ Văn tới rồi, hai người cũng rút không ra thời gian lo đến cô ấy.

Kỳ Dụ Văn cũng không quấy rầy. Bà cụ Vu cũng là một người hiền lành, đã lấy một cái ghế tựa cho cô ấy. Kỳ Dụ Văn khẽ nói cảm ơn một cái rồi liền ngồi đến bên cạnh Vu Cửu, sau khi xem bàn cờ kỹ càng thì nói ở bên tai Vu Cửu: "Đi chỗ này."

"Ừ ha, phải!"

Vu Cửu đã nghe lời bên tai, đi bước cờ này rồi, thế trận cờ với cục diện bế tắc sáng sủa lên trong nháy mắt. Vu Cửu cười cười một cách đắc ý: "Ông ngoại, cháu sắp thắng rồi."

Ông cụ Vu thoáng đỏ mặt, nói: "Vậy thì vẫn chắc chắn đâu!"

Vu Cửu cười cười, thoáng nhìn thế trận cờ vài lần, đột nhiên nhận ra được sự khác thường, vừa xoay đầu liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

"Ơ đệt, Kỳ Dụ Văn!"

Kỳ Dụ Văn giương mắt nhìn cô, sắc mặt bình thường, cũng không giống đêm qua mới từng khóc đến ngất xỉu một chút nào: "Sao vậy?"

"Sao cô ở chỗ này?"

"Nhớ cô đấy."

Ông cụ Vu đã đi một nước cờ, liền bắt đầu thúc giục Vu Cửu: "Tiểu Cửu à, đến cháu rồi, nhanh chút nhanh chút!"

Bây giờ Vu Cửu nào có tâm tư, Kỳ Dụ Văn liền đã ra thay cô. Ông cụ Vu u mê vào ván cờ chưa có phát hiện bất thường tí ti nào, mãi đến khi thua cờ rồi mới bừng tỉnh, nhận ra được vừa rồi là hai người đánh cờ với mình.

"Đứa bé con nhà họ Kỳ, sao cháu ở chỗ này?"

Kỳ Dụ Văn thẳng eo lên, dịu dàng thục nữ lịch sự mà trả lời, nói: "Cháu tới tìm Vu Cửu."

Ông cụ Vu hơi lắc đầu vẻ không vui: "Tới thì tới, nhưng hy vọng cháu làm rõ, hiện tại cháu với tiểu Cửu là quan hệ chị em. Ta mặc kệ lúc trước hai đứa là quan hệ gì, sau này chỉ có thể là chị em."

Kỳ Dụ Văn tránh né mà không đáp: "Còn đánh chứ?"

"Đánh! Sao không đánh? Ta không tin ta chơi không lại hai đứa bé con đâu."

Kỳ Dụ Văn dùng khuỷu tay đẩy đẩy Vu Cửu: "Chơi."

Vu Cửu cảm thấy tâm trạng của Kỳ Dụ Văn đúng là hay thay đổi, năng lực điều tiết cảm xúc cũng thật xuất sắc.



Đây rốt cuộc là cái tố chất tâm lý vô song cỡ nào, thảo nào có thể là người thừa kế mà Kỳ Tử Đồng đích thân tự tay lựa chọn, thế này trừ cô ấy ra thì nào còn ai khác?

"Thân thể cô tốt hơn chút rồi chứ?"

"Thân thể không tốt, cô đối xử với tôi cũng không tốt."

"......"

Ván cờ này Vu Cửu chẳng chơi, đều là Kỳ Dụ Văn đang chơi cùng ông cụ Vu, cuối cùng lại bị cô ấy thắng mất một ván. May mà nết chơi cờ của ông cụ Vu tốt, bằng không thì Kỳ Dụ Văn đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Đã chơi cờ suốt tới thời gian bữa ăn trưa, Kỳ Dụ Văn không hề tranh luận giữ tiếp nữa, sau đó, bữa ăn trưa này đã thành bữa (ăn) thẩm vấn cô ấy.

"Bé con họ Kỳ kia, nghe nói hồi trước cháu bỏ tiền bao nuôi tiểu Cửu nhà ta nhỉ."

"Trước kia không hiểu chuyện, nhưng bây giờ cháu đối với cô ấy là thật lòng đấy ạ, không tin thì ngài có thể tra một chút, hoặc là hỏi một câu."

"Ta còn nghe nói cháu từng nhốt tiểu Cửu ở trong nhà."

"Trước kia không hiểu chuyện, nhưng cháu bị cô ấy dạy bảo ngược lại rồi. Cưa điện, còng tay, gậy kích điện, đều là sự thật, ngài cũng có thể đi tra thử."

"Sao ta còn nghe nói......"

Ông cụ Vu nói không nổi nữa, đũa trên tay bị cầm đến mức gắt gao, muốn bới móc càng nhiều ra tới, nhưng...... lại cũng không tìm ra cái gì được thêm nữa.

Tay trái Vu Cửu chống lấy trán, Kỳ Dụ Văn đây là tới làm gì, trường hợp này tựa như gặp phụ huynh ấy......

"Ta mặc kệ sự thật hay không sự thật gì, giờ cháu với tiểu Cửu là chị em, thật lòng hay không cũng không quan trọng nữa."

Vẻ mặt Kỳ Dụ Văn vẫn luôn chẳng thay đổi, giống như là hiện trường biện luận của học sinh xuất sắc: "Không có quan hệ huyết thống, hộ khẩu của Vu Cửu cũng không ở nhà họ Lâm. Cô ấy vẫn họ Vu, cháu chỉ thừa nhận cô ấy là người nhà họ Vu, không phải người của nhà họ Lâm."

Kỳ Dụ Văn nắm bắt được chuẩn xác thù hận giữa nhà họ Vu và nhà họ Lâm. Ông cụ Vu lập tức bị câu nói này của Kỳ Dụ Văn lấy lòng, khóe miệng giương lên không kiềm chế được, chân ở phía dưới bàn còn rung hết vài cái: "Coi bộ cháu, đứa bé con này biết nói chuyện đấy."

Vu Cửu xoa vào giữa mày của mình, trước sau không hé một lời.

Kỳ Dụ Văn đã gắp một cục gan vịt đến trong chén Vu Cửu: "Cô nói xem đúng chứ? Vu Cửu."

"...... Đừng cue tôi (réo, kéo vào) !"

Mặt Kỳ Dụ Văn không đổi sắc, tiếp tục bóp vào điểm sảng khoái của ông cụ Vu cùng bà cụ Vu. Nửa giờ ăn trưa ngắn ngủi, hai cụ thay đổi toàn diện cách nhìn đối với Kỳ Dụ Văn.

Sao có người biết nói chuyện như vậy?

Nội trong thời gian ngắn ngủi, tất cả mọi người đều hiểu được nguyên nhân Kỳ Dụ Văn rõ ràng không phải con gái một, lại liền đã được xác định làm người thừa kế nhà họ Kỳ từ thật sớm. Quá giỏi rồi, không thể không nói, đúng là rất giỏi ngoại giao đây mà.

Sau buổi trưa, ông cụ Vu cùng bà cụ Vu đi ngủ trưa. Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn ngồi ở phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ông ngoại và bà ngoại cô hình như rất thích tôi."

"so what! (thì sao) Chẳng lẽ cô muốn cưới họ à?"

"Không phải, chỉ muốn cô."

"......"

Vu Cửu chuyển sang chống khuỷu tay trên tay vịn sofa, thoáng trợn trắng mắt một cách bất nhã, một cái tay khác vỗ nhẹ vào sofa: "Tôi nói với cô này, giờ tôi cũng không phải là ở nhà cô, mặc cô bóp nặn nữa......"

Kỳ Dụ Văn đã cắt ngang lời của cô: "Tôi đã bóp nặn cô khi nào?"

"Vậy cũng phải."

Kỳ Dụ Văn cười cười, đã lấy một trái táo rồi bắt đầu gọt, sau đó đưa cho Vu Cửu.

Vu Cửu không nhận, lại cắn vô tới khớp ngón tay mình.

Cô thật sự có thể tiếp nhận việc cùng chung cả đời với Kỳ Dụ Văn sao? Đây là một cuốn truyện ngược, hơn nữa cô cũng chưa xem trọn cả cuốn, ai biết khúc sau còn có yêu ma quỷ quái gì hay không, hoặc là tình tiết vô lý......

"Kỳ Dụ Văn, cô sẵn lòng chờ tôi chứ? Nếu cuối cùng tôi không có lựa chọn cô, cô sẽ......"

"Sẽ không trách cô."

Kỳ Dụ Văn thoáng cười một cái, cô ấy tin tưởng rằng Vu Cửu nhất định sẽ lựa chọn mình: "Tôi có thể vẫn luôn chờ cô, chỉ cần cô không trốn tránh tôi."

Vu Cửu thoáng nhoẻn cười tươi đẹp: "Được, không trốn tránh cô."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.