"Cạch." Tiếng mở cửa vang lên phá tan khoảng không gian yên ắng. Lãnh Dạ Tình bần thần cởi bỏ giày rồi nặng nề ngồi phịch xuống sô-pha. Mở một lon nước ngọt lên uống một hơi thật dài, cô mệt mỏi vò vò tóc. Không biết rốt cuộc bao giờ cô mới thoát khỏi cái tình cảnh này nữa. Haizz, đột nhiên thật nhớ thế giới trước kia, cuộc sống an nhàn, không lo không ưu, chẳng có một nguy hiểm nào rình rập xung quanh, cũng không phải suốt ngày lo lắng, tính toán nhiều cho tương lai phía trước. Ở cái thế giới này, với thân phận của cô thì không biết trong tương lai còn bị hành đến nhường nào. Cho nên cô còn có thể làm gì ngoài ngồi đây thở dài ngao ngán cơ chứ...
Không được! Nhất định không được! Cô không phải người dễ bỏ cuộc như vậy! Khó khăn thử thách cái gì chứ, ta phi! Tại sao cô chỉ vì mấy cái lý do vớ vẩn như vậy mà nhụt chí? Chẳng ai có thể nói trước được tương lai. Nếu cô đã lo sợ như thế thì không phải càng nên đấu tranh để có một tương lai sáng lạn hơn mà ở đó cô sẽ được sung sướng đến cả đời hay sao? Cho nên, vứt cái đôi cẩu nam nam đấy sau đầu thôi, hiện tại cô vẫn nên tập trung cho chính bản thân mình đã. Bản thân cô phải tốt lên thì đến cái lúc gặp phải khó khăn mới có thể tự mình vực dậy được.
Lãnh Dạ Tình một mực quyết tâm, đúng vậy, chúng ta đâu ai có thể nói trước được tương lai, hiện tại chúng ta làm tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-tro-thanh-banh-beo-dam-my/2918557/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.