Thời không đều mất đi ý nghĩa.
Nakahara Chuuya cảm nhận được đãi ngộ đặc biệt dành cho Dazai Osamu lúc trước đó: Bốn phía sàn nhà bị ăn mòn, thiếu nữ một thân rực đỏ, làm dơ viền cổ áo vàng nhạt. Dòng máu uốn lượn vòng qua hắn, thong thả khuếch tán về phía xa, thấm vào bùn đất.
Duy chỉ có hắn là không nhiễm một hạt bụi.
Hasegawa Rina lẳng lặng mà nằm đó.
Thoát ly khỏi Mafia Cảng, thiếu nữ không cần lại choàng lên người bộ đồng phục đơn điệu ngày xưa, nàng đã có thể mua các loại quần áo xinh đẹp tân trang chính mình. Hôm nay áo sơ mi cùng quần lửng, liền rất thích hợp nàng, trông nàng càng có vẻ tinh tế lại tươi đẹp, như là một đóa hoa đón ánh sáng mặt trời, tận tình mà nở rộ.
…… Vì cái gì không có nói ra đâu?
“Đừng sợ, ta không phải muốn trừng phạt ngươi.”
“Cùng ta trở về đi, không có việc gì.”
“Xin lỗi, khi Mimic đổ bộ, ta không ở.”
……
Thân là cán bộ cấp cao của Mafia Cảng, thể thuật cấp bậc trần nhà, Nakahara Chuuya lại đột nhiên không thể khống chế nổi chân tay của chính mình. Hắn há miệng thở dốc, không thể phát ra một chút thanh âm. Chân càng là không màng tới tín hi đại não chỉ huy, vẫn không nhúc nhích, không dám tiếp cận đang nằm trong vũng máu, Hasegawa Rina.
Hắn không phải tới để chất vấn Hasegawa a.
Vừa mới nhận được tin nhắn, hắn cứ như vậy, không dẫn theo một người cấp dưới, cũng chưa hề báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-tro-choi-cong-luoc-toan-route-be/2670723/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.