Hàn Sâm trong nguyên tác là một nhân vật rất dị, dị thế nào ấy hả, xem thái độ về tình cảm của hắn là biết: còn yêu thì để người ta sống, hết yêu thì muốn người ta chết.
Lúc hắn yêu đương với nguyên chủ, có thể chiều nguyên chủ đến tận trời, nguyên chủ chính là bầu trời, là mặt đất, là trăng, là sao, là cả tính mạng của hắn.
Nhưng hết yêu rồi thì thản nhiên đá người ta đi, xem người yêu cũ như người dưng nước lã.
Mà nguyên chủ lại si mê cái tính này của hắn, trong số những tình nhân, Hàn Sâm là người nguyên chủ ưu ái nhất, là nốt ruồi son trong tim, không ai có thể thay thế vị trí hắn trong lòng nguyên chủ.
Lúc Tống Từ đọc đến đoạn này, cậu hận không thể chui vào sách tát thụ 2 cái, để thụ ly hôn với công rồi đi mà sống với đám tình nhân của thụ. Cậu còn muốn dùng hết sức để lay tỉnh công đang u mê mù quáng, muốn anh tỉnh táo lại một chút, đừng tự lừa dối bản thân như vậy nữa!
Bây giờ được chứng kiến người thật việc thật, Tống Từ giật mình vài giây, không cách nào thông cảm với hắn cho được, dù sao cậu cũng chỉ là độc giả, lúc nhìn chữ với lúc trực tiếp gặp gỡ nhân vật là hai việc khác nhau, khoảnh khắc cậu bất chợt ngây người, ai đó đã nắm chặt cổ tay cậu.
Kỷ Hoài nhìn thật sâu vào trong mắt cậu, ánh mắt như có ẩn ý khác, miệng vẫn giữ nụ cười mỉm: “Không phải lúc nãy cậu luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-tra-thu-vua-tu-huy/3444411/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.