Hai người cứ im lặng mà quan sát nhau như thế, được một lúc sau, dường như không chịu nổi sự im lặng bất thường này nên người nam nhân mở miệng trả lời trước.
_”Giữa ban ngày ban mặt, mà cô đứng trước cửa phòng người ta lén la lén lút làm gì thế hả, chẳng lẽ cô tính ăn trộm à?”
Trên trán Thiên Dương không khỏi xuất hiện ba vạch hắc tuyến màu đen, cô tự hỏi hình như người ở thế giới này thật sự điên khùng hết rồi đúng không vậy ta? Nếu không tại sao vừa nhìn thấy cô lại đi nói cô là ăn trộm vậy hả? Có ai đời đi ăn trộm mà trang điểm, ăn bận đẹp như vậy không, nói cho cô biết với.
Đúng là hàng chỉ được mỗi cái mã ở ngoài thôi, còn chất lượng thì… chậc..chậc .. quá ư là kém rồi, hàng này có cho miễn phí thì cô cũng chẳng thèm lấy nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của cô mà hắn không hiểu mình đã làm gì sai mà để người ta chán ghét đến thế, chẳng lẽ hắn đã nói gì sai sao?
_”Này anh, tôi nói cho anh biết để mà thông minh ra một tý kẻo sau này người ta nghe thấy mà không nói anh mắc bệnh điên thì tôi làm con anh luôn. Anh nghĩ sao mà nói tôi là ăn trộm vậy hả, có ai đời đi ăn trộm mà ăn bận đẹp như vậy không hả? “
_’’ Cái đồ cô đang mặc cũng được gọi là quần áo hay sao vậy? Tôi thấy nó giống mấy mảnh vải vụn chắp vá lại thì đúng hơn. Bộ cô thiếu thốn tới mức đó à?”
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-tieu-thuyet-lap-ke-hoach-giup-do-nu-chinh/1590173/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.