Khi mọi người thấy anh đi xuống lầu thì liền điều chỉnh lại tâm tư, nụ cười lại nở trên môi đánh tan cái không khí im lặng đến đánh sợ ấy. Mẹ anh cười nói:
- Con xuống rồi đi ăn cơm thôi mẹ dọn xong hết rồi.
Anh nghe vậy liền vâng lời trong bữa ăn cơm tưởng chừng như ấm áp ấy anh lại cảm thấy được một tia lo lắng, sợ hãi đang len lõi ở trong không khí ấm áp ấy. Mẹ anh gắp cho anh quá trời thức ăn, ba anh dặn dò anh:
- Về sau làm việc gì thì cũng phải quan tâm tới mình nghe chưa. Gặp chuyện gì thì cũng phải suy nghĩ cho thật kĩ đặc biệt đừng có vội tin tưởng người khác dù cho người đó nhìn có ngây thơ trong sáng như thế nào. Con nên nhớ cái câu đừng nhìn người mà bắt hình dong, mấy ai lấy thước mà đo lòng người chỉ có như vậy con mới không bị người khác lừa
Nghe ông nói vậy, anh vâng lời nhưng vẫn thấy quái quái là tại sao ba anh nói với giọng nghẹn ngào, đặc biệt là câu đừng vội tin người khác. Anh nhìn ba người thì bắt gặp mẹ anh nước mắt chảy ra, anh vội hỏi:
- Sao mẹ lại khóc.
Mẹ anh nói:
- Đâu có tại có con gì bay vào mắt mẹ ấy mà. Con ăn nhiều vào, sao lại gầy vậy con.
Anh gật đầu, mặc dù thấy quái lạ. Kết thúc bữa ăn, mọi người tập chung ở phòng khách. Cô hỏi:
- Anh hồi nãy lên trên phòng có đọc truyện mà em đưa chưa.
Anh đáp:
- Chưa, mà anh nhớ truyện ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-tieu-thuyet-be-cong-nam-chinh/1284408/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.