Hà Vĩnh vẫn giữ gương mặt âm dương quái khí từ lúc vào công ty, Tần Lam không phải là không thấy, cô chỉ là không quan tâm thôi.
Tâm tình anh ta như thế nào thì liên quan gì đến cô đâu.
Cô định để tài liệu lên bàn của Hà Vĩnh rồi đi ra ngoài thì phía sau có tiếng gọi lại.
- Đứng lại cho tôi.
Tần Lam xoay người lại, nở nụ cười như hoa xuân hỏi Hà Vĩnh.
- Còn có việc gì ạ, Chủ tịch?
Đôi mắt Hà Vĩnh nhìn Tần Lam không có độ ấm.
- Hôm nay cô đã làm gì?
- Hôm nay?
Tần Lam làm như nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời
- Hôm nay việc công ty thì em làm rất nhiều, còn làm khó người tình nhỏ của anh, thì cái- gì-cũng-chưa-làm. Mấy tư cuối cô nói từng chữ một, rất rõ ràng.
Đến nhìn một cái còn chưa, thì có thể làm gì.
Hà Vĩnh bị câu trả lời của Tần Lam chọc giận, anh đứng lên, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm, Tần Lam bị nhìn đến tê da đầu, thầm nghĩ có nên xoa dịu tình thế một chút không, dù sao người này cũng không phải nguy hiểm bình thường.
Hà Vĩnh tiến một bước thì cô lùi một bước, đến khi lưng chạm vào tường không còn chỗ lùi, Hà Vĩnh một tay chống tường một tay nắm cằm của Tần Lam, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Lạnh lùng và nguy hiểm.
- Tôi cảnh cáo cô, nên an phận một chút nếu không, cô tự biết hậu quả.
Cằm bị nắm đau, Tần Lam không cách nào khác phải rướn người về phía trước, nương theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-sach-thanh-nu-phu-doc-ac-tong-tai-quyet-tro-minh/177429/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.