Tần Lam vào bếp làm hai phần ăn sáng, vắt hai ly nước cam rồi dọn ra bàn, ông chủ lớn đã ngồi sẵn sàng đợi ăn như một vị thần.
Bữa ăn như cũ không ai nói gì, Tần Lam thầm cho rằng đây chính là cái mà người xưa hay dạy "khi ăn thì không nói". Sự im lặng âm thầm một cách đè nén không chút hòa hợp, vậy mà Hà Vĩnh rất thản nhiên ăn, trong mắt hắn dường như có Tần Lam ngồi đó hay không cũng không quan trọng.
Cái không khí quái dị này đến bao giờ thì mới hết đây? Nói đúng hơn là ông chủ lớn đến khi nào mới di giá đi chỗ khác đây ah. Tần Lam rơi lệ trong lòng thầm nghĩ.
- Ah, anh chút nữa có ăn trưa ở đây không? Nếu ở lại vậy em đi mua thêm đồ nấu ăn. (Anh làm ơn nói không cần, tôi sẽ lập tức đi khỏi đây, làm ơn nói đi mà)
- Ừ, anh ta đáp
Đại boss ah, ừ là ừ cái quỷ gì, chết tiệt sao anh có thể làm khổ người ta như vậy nhỉ, chị đây mới xuyên qua thôi mà đã phải bồi ăn bồi ngủ cho anh, thật không công bằng mà.
Haizzz
Tần Lam lại thay y phục đi siêu thị mua đồ, siêu thị ở ngay tầng dưới thôi nhưng cũng không thể mặc đồ trong nhà mà ra ngoài lắc lư được. Thói quen của Tần Lam hay Mộ Lam cũng đều là kiểu phải chỉnh chu khi bước chân ra cửa.
Mua thêm rất nhiều đồ dự trữ nấu ăn, khi cô đang chật vật chuyển đồ đến thang máy thì va phải một người khiến bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-sach-thanh-nu-phu-doc-ac-tong-tai-quyet-tro-minh/177424/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.