Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau
Vivian mở mắt ra trên giường bệnh, Phong Giai Thành, mẹ cô và cả dì Lan đều ở bên cạnh, khóe mắt của dì Lan và mẹ cô đỏ ửng, chắc chắn là vừa mới khóc. Vivian đã nghĩ chẳng lẽ cô bị bệnh nan y gì. Mẹ cô không kềm được nước mắt. - Con gái.... Dì Lan cũng rưng rưng. Vivian tưởng tượng cô bị ung thư thời kì cuối rồi cũng không chừng. Chẳng lẽ cô lại gặp tình huống máu chó tới mức đó nhỉ. Phong Giai Thành nói với họ. Hai dì để Vivian nghỉ ngơi một chút, con sẽ nói chuyện với cô ấy sau, đừng làm cô ấy lo lắng nữa. Hai người mới tạm gạt nước mắt đi ra ngoài. - Biểu cảm của họ có vẻ hơi khoa trương một chút. - Rốt cuộc em bị làm sao? - Em đói quá nên xỉu thôi. - Hả?! Vậy thì có lý do gì mà mẹ cô và dì Lan khóc thành như vậy? - Còn gì khác không anh? Phong Giai Thành bỗng dưng khó xử, anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó thở dài nói. - Em có thai, hơn bốn tuần rồi. Vivian cảm thấy ngỡ ngàng, không thể tin được, cô có thai?! Rõ ràng cô đã uống thuốc tránh thai? Tại sao?Tại sao???? Vivian vô cùng hoang mang, thực tế lúc này cô thà chọn bị ung thư còn hơn. Đứa trẻ, con tới thật không đúng lúc chút nào cả. Vivian im lặng, nhắm mắt lại, cố giữ lấy bình tĩnh, nhưng trong lòng thì không chút nào bình tĩnh cả. Trong lòng cô đang dậy sóng, nó khiến cô tim cô như bị bóp nghẹt, một đứa trẻ đến vào lúc này, là điều rất kinh hoàng đối với cô. Mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt khó xử của Phong Giai Thành, Vivian cảm thấy cô đang ở tận cùng của sự chịu đựng. Sao họ phải lưu lạc tới mức này? Vivian đành nhắm mắt lại lần nữa. - Giai Thành, em xin lỗi, em muốn ngủ một chút. Phong Giai Thành hiểu, Vivian cần thời gian để chấp nhận vấn đề này, anh nhìn cô thêm một lát rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Hiện tại mọi chuyện như một mớ bòng bong, mỗi một chuyện đều làm người ta đau đầu và nó lại ập đến cùng lúc. Tâm lí vững như sắt thép chắc cũng thấy mệt mỏi, đừng nói là người đang trong tâm trạng rối bời như Vivian hiện tại. Vivian và Phong Giai Thành thuở còn yêu nhau cũng từng nói về những đứa con sau này của họ. Những đứa trẻ nên được tạo ra từ tình yêu của cha mẹ chúng và ra đời trong sự hân hoan chào đón của mọi người thân trong gia đình. Cô và Hà Vĩnh là hai đứa trẻ ra đời không đúng lúc, không có sự chào đón, cả cô và Hà Vĩnh đều hiểu sự đau đớn của những đứa trẻ bị bỏ rơi và sự khao khát có được tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ. Nếu cô không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, hạnh phúc, có lẽ, cô không nên mang nó đến thế giới này. Đó là ý nghĩ của Vivian hiện tại. ========©©©======= Hai người phụ nữ ngồi với nhau bên cạnh giường bệnh của Cố Trạch Tuyên. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau một cách chính thức. Chuyện cũ giống như lớp bùn đã lắng xuống đáy sông, đột nhiên bị người khoáy động làm mọi thứ trở nên rối rắm. Sự ngượng ngùng vẫn hiện hữu giữa họ, tuy nhiên, sự yêu thương và quan tâm họ cùng dành cho Vivian khiến tình cảm của hai xích lại gần nhau một chút. Nguyễn Xuân Lan chủ động mở lời trước. - Ngọc Dung, có câu này, tôi lẽ ra phải nói với chị từ rất lâu rồi. Tôi, tôi thành thật xin lỗi chị! Nếu không có tôi xen vào, chị và anh Tuyên có lẽ sẽ vẫn còn bên nhau. Tần Ngọc Dung thở dài. - Bên nhau thì sao, tình cảnh của chúng tôi lúc đó quá khó khăn, sau này tôi nhìn lại mới thấy rõ một điều, khi đó, là tôi kéo chân anh ấy lại, nếu chúng tôi còn ở bên nhau cũng chưa chắc có được hạnh phúc như chị và anh ấy bên nhau. Nguyễn Xuân Lan cũng thở dài. Cả hai lại cùng im lặng. - Hiện tại, tôi chỉ thấy tiếc cho bọn trẻ- Tần Ngọc Dung nói-Phải chi, chúng ta biết chuyện sớm hơn, sớm tác thành cho hai đứa sớm một chút thì đâu có đến nỗi như bây giờ. Rồi bà rơi nước mắt, thầm mắng Hà Vĩnh là tên chết bầm, hại con gái của bà thê thảm như vậy. Nguyễn Xuân Lan cũng rất đau lòng, nhưng bà cố nén lại để an ủi Ngọc Dung. Bà nắm lấy tay Tần Ngọc Dung. - Chị đừng buồn quá, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, hãy tin ở bọn trẻ, Giai Thành và Vivian đều là những đứa trẻ trưởng thành và hiểu chuyện, lại thông minh, chúng sẽ biết cách giải quyết vấn đề tốt hơn đám già chúng ta. Tần Ngọc Dung cũng vỗ vỗ bàn tay nắm lấy tay mình của Nguyễn Xuân Lan, hai người phụ nữ cứ vậy mà an ủi lẫn nhau. Cố Trạch Tuyên khẽ thở dài, ông đã tỉnh được một lúc, nhìn thấy vợ cũ và vợ mới an ủi lẫn nhau mà trong lòng đầy cảm khái. Cả đời này, ông có lỗi với Tần Ngọc Dung và Tần Lam, ông chỉ mong tẩn hết khả năng của mình bù đắp cho con gái những gì mà ông đã nợ nó. Nhưng con gái ngoan của ông chưa bao giờ đòi hỏi gì, còn làm nhiều điều vì gia đình như vậy, nhưng giờ con gái chịu khổ ông lại không giúp được gì, còn mang thêm phiền phức cho cô. Làm cha như ông thật là thất bại. =======©©©======= Cố cha tỉnh lại, Vivian đã dặn mọi người giấu ông việc cô đang mang thai. Cô sợ khi nghe tin tức này, biết được cha của đứa bé là Hà Vĩnh, ông có tức giận đến ngất xỉu một lần nữa hay không. Mọi người bàn với nhau, trở về Cố gia trước, sau đó lại tính chuyện khác. Tần Ngọc Dung nói bà không muốn giấu chồng chuyện của Vivian nữa, cho dù kết quả có như thế nào, bà cũng không thể giấu thêm được nữa. Hôm đó nghe nói Vivian là chủ tịch Cố thị, bà đã sốc tới mức làm rơi dĩa thức ăn. Sau đó bà đã khuyên chồng đừng ngăn cản Phong Giai Thành và Vivian nữa, ông mới thú thật với bà rằng ông bị Hà Vĩnh uy hiếp khiến bà chỉ biết khóc, tội nghiệp cho con gái bà. Bà rất muốn, rất muốn gặp con gái một lần, thế nhưng bà cũng sợ, sợ con gái giận bà ích kỷ, lại sợ sự thật bị lộ ra, Phong Đằng sẽ không tha cho bà. Cứ sống trong nỗi dày vò như vậy, cho tới lúc nhận được tin Vivian và Phong Giai Thành chia tay. Phong Giai Thành tan nát con tim bỏ sang Mỹ, sau đó sang Canada. Vivian sau một thời gian đó cũng trở về Mỹ. Khi đó, vượt lên mọi sự sợ hãi, Ngọc Dung cảm thấy hối tiếc, con gái đã từng ở rất gần bà, vậy mà bà không gặp được, bây giờ nó đã trở về Mỹ, lỡ như cả đời này không quay lại Bắc Thành nữa, chẳng lẽ cả đời này bà không thể gặp được con nữa. Cho nên bà lấy cớ đi khuyên Phong Giai Thành về, bà muốn tranh thủ đến Mỹ xem tình hình Vivian như thế nào. Ai ngờ gặp lại Cố Trạch Tuyên, sau đó gặp lại con gái, chưa kịp vui mừng thì nghe tin con bà có thai với Hà Vĩnh, bà cảm thấy số con bà thật là khổ. Rồi bà nghe Giai Thành nói, Hà Vĩnh đã dùng thân thế của bà uy hiếp buộc hai đứa phải chia tay. Cho nên bà phải nói thật cho chồng biết, mọi chuyện có ra sao thì ra, sẽ không có ai dùng chuyện này uy hiếp con gái tội nghiệp của bà nữa.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau