Về lại căn lều của họ trên bãi biển, trời đã dần chiều, ánh nắng không còn gay gắt, tia sáng vàng nhạt trãi rộng khắp nơi, mặt biển lấp lánh ánh vàng. Không gian bao la và thoáng đãng làm người ta cảm thấy dễ chịu hẳn.
- Em ở đây đợi anh đi.
- Buổi sáng anh không phải nói nói sẽ đưa em đi bắt cá sao?
- Vậy được. Đi theo anh.
Vivian đi theo Hà Vĩnh, anh không đi xuống biển mà đi dọc theo bờ biển.
Đi đến một hố nước rộng, buổi sáng nước lên thì nơi này hoàn toàn chìm trong nước, đến lúc nước rút sẽ để lại hố nước này. Vivian thấy có vài con cá to bơi trong đó.
Hà Vĩnh đã buộc một số mồi nhử vào một tảng đá, vậy là có một số con sẽ tình nguyện ở lại, đến lúc thủy triều xuống thì coi như bị cầm tù, để mặc cho người ta bắt.
Hà Vĩnh và cô đi vào hố để bắt cá, nước không sâu, chỗ sâu nhất chỉ đến đùi của Hà Vĩnh, nhưng khá rộng lớn, có thể dễ dàng thấy cá bơi nhưng đuổi bắt thì không dễ chút nào, nhất là tay mơ như Vivian, cô cứ liên tục đuổi theo rồi chụp hụt, những con cá cứ bơi tung tăng như trêu đùa cô.
Hà Vĩnh bật cười.
- Bắt cá như em đến mai còn chưa có cá ăn.
- Vậy anh làm đi, hừ.
- Lại đây anh hướng dẫn cho.
Vivian ngoan ngoãn lại gần hắn, cô muốn học cách bắt mấy con cá cứng đầu này.
- Trước tiên lại chỗ nước cạn, làm một đoạn chắn, chỉ chừa lại một lối nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-sach-thanh-nu-phu-doc-ac-tong-tai-quyet-tro-minh/1590554/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.