Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau
Trần Gia Hưng hết sức ngạc nhiên. Trong thời gian hắn vắng mặt, Tần Lam và Hà Vĩnh đã xảy ra chuyện gì?! - Chuyện này với cậu là việc rất nhỏ, sao phải làm khó, bắt người ta làm giúp việc cho cậu vậy? - Vì tớ phát hiện cô ấy nấu ăn rất ngon. - Thật hả, tính ra hình như tớ chưa được ăn đồ cô ấy nấu lần nào luôn. Hay là tháng này tớ tới nhà cậu ăn ké. - Cậu thích thì cứ tới, có điều cứ ăn một bữa cậu sẽ phải đi Mỹ điều tra Robert Nguyễn một tháng. - Thôi cho xin đi, tớ suýt bị tên đó dồn tới chỗ chết cậu có biết không. Ngừng một chút, Trần Gia Hưng nói tiếp. - Nhưng mà, cô ấy giờ đã là bạn gái của Giai Thành, cậu làm vậy không thấy quá đáng sao? - Không thấy. - Sao cậu có thể như vậy? Chuyện đã qua rồi không nên dây dưa với cô ấy nữa mới đúng, cậu đã có An Hân rồi mà. - Tớ không có dây dưa, cô ấy là bạn gái Giai Thành thì không thể nấu ăn cho tớ sao? - Người khác nấu không được sao? - Không hợp ý. - An Hân thì sao? - Cô ấy nói không muốn ở riêng với tớ nhiều. Với lại khẩu vị cũng khác. - Phải không chứ, hai người đính hôn rồi mà. Người khác đã dọn về ở chung rồi, An Hân kia không cho thế này, không cho thế kia, vậy mà cậu vẫn chịu được? - Không sao. - Ai da, nhưng mà cậu chắc chắn là chỉ muốn Tần Lam nấu ăn cho cậu chứ không có ý gì khác sao? - Còn có thể có ý gì? - Không có thì thôi. Tốt nhất là không có gì. ==========©©©========== Vivian càng nghĩ càng tức, cô mắng Hà Vĩnh suốt, lái xe cũng mắng, về văn phòng lại tiếp tục mắng. Sophia thấy có lỗi với cô. - Chị, hay là, hay là để em đi làm thay cho chị nha. - Tên biến thái đó muốn đày đọa chị thôi, em làm hắn không chịu đâu. - Vậy làm sao giờ, méc anh rể nha. - Thôi đi, không biết tình hình người bệnh kia thế nào, để anh ấy tập trung làm cho tốt, nhanh về đây với chị còn hơn, chuyện nhỏ mà, rất nhanh sẽ qua thôi. Còn em, chuyện em có thể làm bây giờ là tập trung làm việc tốt cho chị, chuẩn bị khai trương Sophia một cách hoành tráng, nha. Sophia đứng nghiêm, đưa tay lên chào kiểu quân đội. - Yes Madame. Sophia biết cô là người không rành sự đời, vì cô không thích những thứ lung tung rối loạn làm ảnh hưởng đến ý tưởng của mình. Chuyện khác cô có thể hậu đậu, nhưng công việc thì cô có thể hoàn thành một cách tốt nhất. Chiều tối, Vivian gọi hỏi Hà Vĩnh đã về chưa để cô lên nhà nấu cơm, hắn nói cô cứ lên, cửa đã thiết kế định dạng vân tay cho cô rồi. Vậy là cô lên tầng 45, đi đến của nhà hắn, dùng vân tay mở của nhà. Quả nhiên là có thể mở thật. Vivian không nghĩ nhiều, đeo tạp dề vào bắt đầu dọn dẹp, nhưng lại phát hiện nhà hắn sạch bong, không có đến một hạt bụi thì dọn quái gì. Cô lại đến bếp ăn, như cũ sạch bóng. Tủ lạnh vẫn đầy ắp nguyên liệu. Vivian lấy ra mấy món bắt đầu nấu ăn. Cứ tự nói với lòng là chỉ cần nấu một hai món đơn giản thôi nhưng khi nhìn nguyên liệu phong phú lại không kềm được mà nấu một bàn tương đối phong phú. Hà Vĩnh về, trong lúc Vivian đang làm sốt chua ngọt rưới lên cá phi lê hoa cúc. Hương thơm từ món ăn có thể ngửi thấy từ xa. Hình ảnh người con gái với chiếc tạp dề đang chăm chú nấu ăn, với Hà Vĩnh mà nói, nó là hình ảnh rất đẹp mà trước nay hắn vẫn luôn hình dung. Hắn đứng ngây người nhìn cô một lúc để hình ảnh ấp áp kia khắc vào lòng. Sau đó Hà Vĩnh cười khổ. Người này giờ đã không còn là của hắn nữa, nghĩ tới cô và Giai Thành đã vô số lần nấu ăn bên nhau, nghĩ tới cảnh Phong Giai Thành đã rất nhiều lần nhìn cô hình ảnh cô như vậy, cơn bực bội trong lòng lại dâng lên. Hắn lại cười khổ. Vivian ngước lên thì thấy hắn đang nhìn cô. - Về rồi sao. Em sắp xong rồi. - Ừ. Hắn quay về phòng, tắm một chút, thay một bộ đồ thoải mái. Vivian dọn cơm ra bàn cho hắn. - Ăn ở đây luôn đi. - Không ăn đâu, em đưa Sophia đi dạo, sẵn tìm chỗ nào đó ăn luôn. - Tùy em. Vivian đi xuống lầu. Hà Vĩnh thông thả ăn cơm. Sau đó hắn trở về phòng, ngồi trên salon nhìn ra con đường Đồng Tảo nhộn nhịp trẻ trung. Hắn đang suy nghĩ. Hà Vĩnh mỗi khi suy nghĩ, hắn thường tắt hết đèn đi, sau đó cầm một ly vang, nhìn ra đường phố, vừa uống rượu vừa xem xét lại trong đầu những việc cần làm. Bản thân Hà Vĩnh cũng thấy hành động của hắn có chút không đúng. Hắn cứ luôn muốn ăn đồ do Vivian nấu. Không phủ nhận rằng cô nấu rất hợp khẩu vị của hắn, nhưng cũng có nhiều người đầu bếp khác nấu ngon hơn cô. Cớ gì hắn chỉ muốn ăn đồ do Vivian nấu cho hắn, đặc biệt lúc nhìn hình ảnh cô đứng trong bếp xắt rau, xào cải, hắn cảm thấy căn nhà bỗng ấm áp hơn, có sinh khí hơn. Hắn cảm thấy như có một sợi nắng ấm áp đang len vào, quấn quanh trái tim giá băng của hắn, khiến nó bớt lạnh một chút. Hắn trong quá khứ, đã bao nhiêu lần phủ nhận Tần Lam, đã bao nhiêu lần muốn đẩy cô ra khỏi cuộc đời của hắn. Gặp An Hân chính là lý do tốt nhất. Tần Lam đã trở nên quá tham vọng và không còn tự biết mình là ai nữa rồi. Người như vậy không còn tư cách ở bên cạnh hắn nữa. Hà Vĩnh bắt đầu đọc những thông tin mà Trần Gia Hưng đi điều tra được, bao gồm về Robert Nguyễn và cuộc sống của Vivian hai năm qua, đặc biệt là cách cô đối xử với gia đình riêng của cha cô. Hà Vĩnh cực kỳ ngạc nhiên. Lúc thấy hình ảnh gia đình của họ được dán đầy tủ bếp và tủ lạnh nhà cô, hắn có chút không tin. Hắn còn tưởng đó là cô cố ý thể hiện ra bên ngoài thôi. Theo như hắn hiểu về Tần Lam trước đây, nếu cô có được quyền điều hành Cố thị, cô sẽ từ từ đoạt hết tất cả tài sản của Cố Trạch Tuyên, sau đó đẩy cả nhà họ ra đường để trả thù việc ông đã bỏ rơi cô từ nhỏ. Vậy mà tài liệu điều tra nói cho hắn biết, cô thật sự gánh vác Cố thị, để Cố Trạch Tuyên và Nguyễn Xuân Lan thảnh thơi đi chơi khắp nơi trên thế giới, cô tạo ra Thời trang Sophia nhưng tên người đăng ký thương hiệu là em gái cô Sophia. Tài sản của cô ấy cũng rất minh bạch, đều là tiền lương, cũng không có bất kì một hành động nào chống lại gia tộc họ Nguyễn. Đến lúc này Hà Vĩnh tin cô đã trở thành người khác hoàn toàn. Có lẽ, hắn đã bỏ lỡ cô thật rồi. Có điều, bây giờ cũng không tệ, hắn và cô còn có thể là bạn, là đối tác, là cộng sự, quan hệ của hai người, dù nói về phương diện nào, cũng là đang đứng chung một phía.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156
Chương sau