Trong căn phòng bệnh đầy tiện nghi, chỉ có Tần Lam là người đàn ông đang nằm trên giường, dáng xanh xao gầy yếu, gương mặt có phần mệt mỏi.
Tần Lam ngồi trên ghế bên cạnh giường của ông.
Người này là cha của cô.
Nếu có thứ trên đời mà Tần Lam hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, thì đó chính là việc tiếp xúc với "cha" của mình.
Cô cố nhớ lại hình ảnh cha nuôi mình, người đã ôm cô vào lòng và nói là "không sợ, con gái, có cha ở đây rồi, không phải sợ nữa". Nhưng thật khó mà liên tưởng người này với cha nuôi cô.
Hiện tại, cô thật sự không biết phải làm gì cả?
Cố Trạch Tuyên nhìn con gái ông, ông luôn thấy có lỗi với cô, luôn muốn bù đắp cho cô nhưng có lẽ đời này ông đã không còn có hội nữa.
Giờ ông chỉ hy vọng cô có thể tha thứ cho ông để ông có thể thanh thản ra đi.
Ông nói với Tần Lam.
- Lam con, cảm ơn con đã đến, cha...cha đã cho rằng con không muốn gặp cha.
Tần Lam chỉ ngồi im không nói, cô chờ ông nói tiếp.
Cố Trạch Tuyên như đang hồi tưởng về quá khứ, ánh mắt xa xăm, trước mắt ông như thấy mình của thời quá khứ.
- "Ông bà nội con sinh ra ta nhưng chẳng cho ta cái gì ngoài ý chí làm giàu, ta không ngại khó, ngại khổ, chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, thoát khỏi nghèo khổ và cho các con của ta thứ tốt nhất. Ta gặp mẹ con năm ta 25 tuổi, mẹ con thì mới 19, nàng là tiểu thư đài các, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-sach-thanh-nu-phu-doc-ac-tong-tai-quyet-tro-minh/1590470/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.