Trần thiếu lái xe, thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Lam.
Cô đang gác đầu lên tay, mắt nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ, hai bên má ửng đỏ do rượu nhưng lại biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra.
Đây chẳng lẽ là nữ hiệp ngàn ly không say trong truyền thuyết. Trần thiếu suy nghĩ.
Hiện tại anh đang lái xe đưa An Hân về nhà, cô ta ngồi ở hàng ghế phía sau còn Tần Lam ngồi nghế phụ phía trước.
An Hân đã tỉnh dậy lúc Toàn lão đại muốn Tần Lam uống rượu mới chịu thả người, cô đã cho rằng Tần Lam sẽ không giúp cô. Vậy mà cuối cùng Tần Lam cũng uống hết chai rượu to như vậy.
Cô thấy thật có lỗi.
Cô ta nói với giọng lí nhí, nước mắt như được bật chế độ tự động, cứ vậy mà tuông rơi một cách nhẹ nhàng.
- Chị Lam, em thành thật xin lỗi, hix, em thật sự đã mang đến phiền phức cho chị hix...
Tần Lam im lặng.
Trần Gia Hưng lấy khăn giấy đưa cho An Hân.
- Chị Lam, chị đừng giận em, em thật lòng xin lỗi chị.
Cô ta như đang có xu hướng khóc to hơn.
Đến đây thì Tần Lam thấy chịu hết nổi nữa. Thật ra cô rất say, cô hiện đang dùng sức mạnh tinh thần để chống đỡ, thậm chí còn đang nắm chặt bàn tay, dùng móng tay đâm vào da thịt, lấy nỗi đau thể xác để vực dậy phần nào ý chí.
Tiếng khóc của An Hân làm cô thấy thật phiền, phiền đến chịu không nổi.
- An tiểu thư, cô đừng có khóc với tôi, tôi không phải Hà Vĩnh, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-sach-thanh-nu-phu-doc-ac-tong-tai-quyet-tro-minh/1590458/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.