Chương trước
Chương sau
“Tôi không ghi lại, nhưng việc anh là hung thủ giết người là sự thật. Nếu anh nhốt tôi ở đây, tôi sẽ không bao giờ thích anh, hơn nữa còn muốn tìm ra bằng chứng để anh phải vào nhà lao ăn cơm tù.” Cô nổi nóng, môi nở nụ cười quật cường.

“Được lắm, cô thử tìm bằng chứng cho tôi xem, nếu tìm được chứng cớ tôi sẽ tha cho cô, thả cô tự do.” Lương Dật Phàm cười lớn, đưa tay nhéo hai má cô, sau đó đứng dậy nói: “Tốt nhất trong vòng một tuần cô phải tìm được chứng cớ, bởi vì sau một tuần này, nếu tôi không thấy chán ghét cô thì nhất định sẽ chiếm đoạt cô, để cô không còn mặt mũi nào mà quay trở về với bạn trai của cô nữa.”

“Cút, tôi nhất định sẽ tìm ra được bằng chứng, bây giờ anh lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Nghe hắn ta nói câu cuối cùng, cơn giận dữ của cô dâng trào cực điểm, ánh mắt tràn ngập rét lạnh, trừng lên đầy phẫn nộ.

“Đừng nóng giận, dì của cô và ba tôi đã được tôi chuyển đến bệnh viện, hiện tại trong nhà này trống không, thực ra tôi cũng rất muốn nhìn xem cô sẽ tìm thấy chứng cớ như thế nào.” Lương Dật Phàm bị cơn phẫn nộ của cô chọc cười. Cười xong hắn không trêu đùa cô nữa mà đi thẳng ra khỏi phòng, khóa cửa lại.

Cô vô cùng đau đầu, trước đây Chu Hạo Nhiên nói muốn nhốt cô, mặc dù cô cảm thấy tức giận nhưng cuối cùng phát hiện ra anh không phải tên biến thái muốn nhốt cô lại mà chỉ vì lo lắng, quan tâm đến cô, muốn bảo vệ cô mà thôi.

Nhưng Lương Dật Phàm nhốt cô thế này mới chính thức là giam cầm. Vừa rồi hắn thoải mái đồng ý để cho cô một tuần đi tìm chứng cớ, cô còn có lòng tin tự mình có thể tìm thấy. Không ngờ hắn ta là một tên đạo tặc gian xảo, đã mang dì và dượng Lương chuyển ra ngoài.

Dì Nguyệt đã bị đưa đi, vậy sẽ không có ai làm nhân chứng nữa. Cô biết tìm ai để chứng minh hắn ta chính là hung thủ bây giờ?

Suốt một ngày cô bị nhốt ở trong phòng, cửa không mở được, ban công bên ngoài cửa sổ cũng bị chặn, không thể tìm được đường nào thoát ra.

Những thứ cô mang đến, kể cả di động cũng bị hắn ta tịch thu, ngoại trừ thời gian đưa cơm, những lúc khác hắn cũng không đến quấy rầy cô.

Thấy trời ngày càng tối, cô bắt đầu sốt ruột. Sáng nay khi ra khỏi nhà, cô có để lại tờ giấy nhắn cho Chu Hạo Nhiên, nói sẽ đến Lương gia. Đến bây giờ cô còn chưa trở về, nhất định anh sẽ đến tìm cô.

Lương Dật Phàm không phải là người lương thiện, cô rất lo lắng nếu anh đến đây bị Lương Dật Phàm đánh thì sao, càng nghĩ càng sợ, cô đứng ngồi không yên. Cô muốn gọi cho Chu Hạo Nhiên bảo anh hãy an tâm nhưng cũng không thể gọi được.

Đúng 8 giờ tối, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ. Từ sáng đến giờ, trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, lúc này nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô tự giác nghĩ ngay đến Chu Hạo Nhiên.

Cô đi tới cạnh cửa sổ, tiếc là ở đây không nhìn thấy được bên ngoài, bất đắc dĩ cô khẽ thở dài, chỉ hy vọng nếu Chu Hạo Nhiên đến đây, Lương Dật Phàm đừng cho người đánh Chu Hạo Nhiên bị thương là tốt rồi.

Bỗng cửa phòng cô được mở ra, Lương Dật Phàm đứng trước cửa lạnh lùng nhìn cô không chớp: “Bạn trai của cô đến, cô có muốn xuống gặp anh ta không?”

“Được.” Cô không cần suy nghĩ liền đồng ý, sau đó đi ra cửa.

Cô đã nghĩ đúng, quả nhiên là Chu Hạo Nhiên đến. Anh đã đến tìm cô, vậy cô cũng phải tìm cách rời khỏi đây cùng anh.



Nhưng khi cô đi ngang qua người Lương Dật Phàm, hắn ta bắt lấy tay cô, gương mặt hiện lên nụ cười quỷ dị: “Tôi đã bố trí hơn mười bảo vệ dưới lầu, nếu cô không muốn anh ta bị đánh chết thì hãy ngoan ngoãn đứng bên cạnh tôi, tôi nói gì cô cũng phải nghe theo, không được nhìn vào mắt anh ta, cũng không được phép để ý đến anh ta.”

“Vậy tôi không xuống nữa, anh hãy để anh ấy đi đi, sau khi tìm được bằng chứng tôi sẽ đi tìm anh ấy.” Cô biết mình không thể diễn trò tình cảm với Lương Dật Phàm trước mặt Chu Hạo Nhiên, cô không bao giờ muốn làm loại chuyện đó trước mặt anh.

“Không xuống thật? Vậy tôi sẽ nói với anh ta là cô không muốn gặp anh ta.” Lương Dật Phàm uy hiếp.

Cô gật đầu: “Được, anh hãy nói với anh ấy, tôi không muốn gặp anh ấy.”

Hiện giờ cô không gặp Chu Hạo Nhiên là vì không muốn bị buộc cùng Lương Mạc Sâm làm chuyện tổn thương đến anh, cô nghĩ, cho dù Chu Hạo Nhiên nghe nói cô không muốn đi xuống gặp anh có thể sẽ tức giận, nhưng sau này khi biết được sự thật anh chắc chắn sẽ thông cảm cho cô.

Lương Dật Phàm biết cô đang suy nghĩ gì, hắn lạnh giọng cảnh cáo: “Cơ hội gặp mặt lần này là do chính cô tự bỏ qua, nếu sau đó không tìm thấy bằng chứng thì cô chỉ có thể ở lại bên cạnh tôi như đã nói, cô mãi mãi cũng không có cơ hội gặp anh ta đâu.”

“Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cớ chứng minh anh là hung thủ giết người, anh cứ chờ mà xem.” Sắc mặt cô trầm xuống, giọng nói kiên định.

“Tôi chờ được nhìn thấy biểu hiện của cô.” Lương Dật Phàm nhếc mép, sau đó xoay người đóng cửa lại.

Cô biết dưới lầu có rất nhiều bảo vệ, cô lại không biết võ chắc chắn chạy không thoát, sau khi cửa bị đóng lại, ánh mắt cô dần tối sầm lại.

Nhưng Lương Dật Phàm vừa đi không bao lâu dưới lầu đã vang lên tiếng ồn ào kịch liệt hơn trước, có vẻ như người dưới lầu đã muốn đánh lên đến đây rồi.

Cô đang ngồi dựa vào cửa, nghe thấy âm thanh dưới lầu, cô lập tức đứng bật dậy lo lắng đi tới đi lui trong phòng. Cuối cùng, ánh mắt cô bị một cái thùng dụng cụ trong góc phòng thu hút. Cô chạy tới, cầm lấy một cây búa và một cái mỏ lết, sau đó nhanh chóng đến cạnh cửa bắt đầu tàn bạo cạy khóa.

Không biết là do Lương Dật Phàm đóng cửa không kín hay do sức lực của cô khá lớn mà chỉ mới cạy được một lúc, cửa đã bị cô nạy ra được. Nhẹ nhàng nắm, cô kéo cửa ra.

Cửa vừa mở, tiếng đánh nhau kịch liệt dưới lầu hoàn toàn lọt vào tai.

Cô vô cùng lo lắng, đang chuẩn bị chạy xuống thì phát hiện Tạ Tâm Tâm đứng ở đầu cầu thang, mỉm cười nhìn cô chăm chú.

“Cô muốn đi xuống nhìn hai người họ đánh nhau vì cô à? Lần đầu tiên tôi chứng kiến Dật Phàm ra tay đánh người vì phụ nữ. Tiết Lạc, trước đây không phải cô đã nói với tôi rằng cô không thích Dật Phàm hay sao? Tại sao bây giờ cô lại tới đây khiêu khích anh ấy?”

Tạ Tâm Tâm hung hăng hăm dọa, vừa nói vừa đi về phía Tiết Lạc: “Tuy nhiên, tôi thấy cô vẫn còn chút thông minh, lại có thể tìm được thùng dụng cụ tôi lén để trong phòng, tôi đã giúp cô chuẩn bị cái thùng đó, có phải cô mừng lắm đúng không?”

“Tạ Tâm Tâm, cô có gì muốn nói với tôi thì để sau đi, bây giờ tôi phải xuống dưới ngăn họ lại đã, nếu họ còn tiếp tục đánh nhau sẽ xảy ra chuyện.” Cô đẩy cô ta ra, định chạy xuống lầu.



“Tiết Lạc, tôi ghét cô, vì cô hại tôi phải ngồi tù, vì cô mà hiện giờ Lương Dật Phàm không thích tôi nữa, tại sao đều là vì cô? Tôi rất hận cô, cô thử nói xem, nếu bây giờ tôi giết cô sau đó dùng một ngọn lửa đốt cháy cô, chắc hẳn những người đang đánh nhau dưới lầu kia sẽ không biết đúng không?” Từ lúc ban đầu Tạ Tâm Tâm đã giấu một tay ở sau lưng, khi nói đến đây cô ta mới đưa tay ra.

Cô nhìn rõ trong tay cô ta cầm một chai nhựa, bên trong chứa chất lỏng trong suốt, có lẽ là nhiên liệu nguy hiểm dễ cháy nổ.

Tạ Tâm Tâm nói xong bèn mở nắp chai, hất về phía Tiết Lạc. Cô muốn lui lại nhưng quên mất phía sau là cầu thang, một bước lùi khiến cô hụt chân lăn từ trên cầu thang xuống. Đầu bị đập vào thành cầu thang, đau đớn khiến cô hôn mê ngay lập tức.

Tạ Tâm Tâm vốn định hủy gương mặt của Tiết Lạc, nếu Tiết Lạc bị đốt cháy thành một người xấu xí, cô ta nghĩ Lương Dật Phàm sẽ không còn cảm thấy hứng thú với Tiết Lạc nữa.

Nhưng cô vừa ra tay, chưa kịp bật lửa thì Tiết Lạc đã ngã xuống cầu thang, diễn biến bất ngờ khiến cô ta không kịp trở tay.

Tiếng động ở cầu thang khiến hai người đàn ông đang đánh nhau phải chú ý. Chu Hạo Nhiên quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Tiết Lạc đang lăn từ trên cầu thang xuống, ngực anh co thắt lại đau đớn kịch liệt, anh chẳng màng đến nắm đấm của Lương Dật Phàm có đánh trúng mình hay không, vội chạy nhanh đến đỡ lấy cơ thể của Tiết Lạc, khàn giọng gào to: “Tiết Lạc, em làm sao vậy? Em tỉnh lại đi, anh sẽ lập tức đưa em đến bệnh viện.”

Chu Hạo Nhiên không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, anh ôm lấy cô đầu chảy đầy máu chạy ra ngoài.

Lương Dật Phàm bị dọa đứng chết trân tại chỗ, rõ ràng hắn đã nhốt cô trong phòng, vì sao cô chạy ra ngoài được? Lương Dật Phàm không ngăn cản Chu Hạo Nhiên, còn nói mấy tay vệ sĩ tránh đường và gọi lái xe chở họ đến bệnh viện. Sau khi đã sắp xếp xong mọi chuyện, hắn mới xoay người đi lên lầu.

Tại lầu hai, Tạ Tâm Tâm vẫn đang đờ đẫn đứng tại chỗ.

Vốn muốn chạy trốn, nhưng cô ta biết mình sẽ chạy không thoát, hơn nữa chuyện vừa xảy ra đã nằm ngoài dự định nên cô ta cũng bị dọa đến nỗi chân không thể động đậy được.

“Dật Phàm, em chỉ muốn dọa cô ta thôi, là do cô ta không cẩn thận nên mới ngã xuống.” Tạ Tâm Tâm giải thích, mặc dù biết có lẽ Lương Dật Phàm sẽ không nghe.

Quả nhiên Lương Dật Phàm không nghe cô ta giải thích, hắn nhanh chóng bước đến, đưa tay bóp cổ Tạ Tâm Tâm, gầm lên: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cô sẽ sống không yên đâu, tôi sẽ cho cô sống không bằng chết.”

“Dật Phàm, em, em biết sai rồi.” Tạ Tâm Tâm thống khổ nhăn nhó.

“Cô không cần ở bên cạnh tôi nữa, đến Mị Sắc làm đi.” Lương Dật Phàm buông cô ta ra, lạnh lùng ra lệnh.

Tạ Tâm Tâm sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, cô ta vội vàng quỳ xuống, ôm chân hắn: “Dật Phàm, em thật sự rất yêu anh nên mới làm như vậy với Tiết Lạc. Vả lại em không hề làm cô ta bị thương, là do cô ta tự ngã xuống, chuyện này không phải lỗi của em, em xin anh, đừng bắt em đến Mị Sắc làm được không...”

Mị Sắc, là một quán rượu dưới danh nghĩa của Lương Dật Phàm, hắn bắt cô vào đó làm đương nhiên không phải công việc tốt. Hơn nữa sau khi vào đó rồi, cô tuyệt đối sẽ không có cơ hội nhìn thấy Lương Dật Phàm nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.