Trong lúc nóng lạnh xen kẽ, nhịp tim của Giang An Miên càng nhanh, sau đầu tê dại, lồng ngực nặng trĩu như bị đá chặn lại, có chút thở không ra hơi: "Nghiêm tiên sinh, tôi không nhìn thấy..."
Giúp a, cậu làm sao lại quên nguyên chủ cũng có bệnh quáng gà a!
Từ khi chuyển đến biệt thự này, mỗi ngày cậu đều đi ngủ trước khi trời tối, sáng hôm sau mở mắt ra thì trời đã sáng, cậu chưa từng gặp bóng tối bao giờ, cho nên cậu không biết thân thể này chỉ cần ở nơi có ánh sáng lờ mờ, cậu sẽ mù!
Ngoài ra, nguyên chủ phổi không tốt, khí phổi rất nặng, khi căng thẳng rất dễ dàng thở không ra hơi, phảng phất mấy phút liền có thể qua khỏi.
Giang An Miên: "..."
Cơ thể này đơn giản là không thể chấp nhận được!
Nghiêm Chỉ Mặc cúi đầu, chàng trai trẻ trong tay hơi hé môi, thở dốc khó khăn, khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt thở, lông mi kịch liệt run rẩy, cả người khẽ run.
Bởi vì chính mình đụng chạm, liền khóe mắt đều đỏ lên, giống như đáng yêu đáng thương tiểu động vật bị dã thú tóm lấy.
"Giang An Miên, bình tĩnh lại đi!" Nghiêm Chỉ Mặc trầm giọng nói.
Giang An Miên muốn khóc lại không có nước mắt: "..."
Vì anh ôm tôi nên tôi không bình tĩnh được!
Nghiêm Chỉ Mặc không biết nghĩ gì, chậm rãi nghiêng người về phía trước, đưa tay ra nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán của Giang An Miên.
Hắn bắt gặp một đôi mắt to đen láy, trong bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-nguoc-van-nguoi-benh-om-yeu-so-xa-hoi-chi-muon-ngu/2885704/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.