Chương trước
Chương sau
Một chiếc xe việt dã chạy ra phía ngoài hướng nội thành rồi dừng lại.
Phương Nhan nhìn phía trước, rồi quay sang hỏi: “Sao lại dừng lại?”
Gã cảnh vệ dừng xe rồi quay sang nhíu mày nói: “Hình như lốp xe có vấn đề. Anh Phương. Anh xuống xem giúp tôi bánh sau được không?”
Phương Nhan gật đầu, bước xuống xe tiến về phía sau.
Hai gã cảnh vệ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt rồi cầm súng bước xuống.
Phương Nhan cúi đầu xem xét bánh xe, anh đang vươn tay ra sờ thử lốp kiểm tra độ căng thì nghe thấy tiếng bước chân tiến tới.
Phương Nhan liếc qua khóe mắt, thấy hai gã cảnh vệ nhấc tay giơ súng, cảm giác quái dị ban nãy dần chuyển thành nghi ngờ, anh lập tức cuộn người lộn vòng một cái tránh sau bánh xe.
Mà ngay khi anh có hành động hai tiếng súng đồng thời nổ lên.
“Đoàng!!!”
“Đoàng!!!”
Hai viên đạn bị ghim xuống dưới đất, ngay nơi Phương Nhan vừa đứng.
Anh nhanh nhẹn tránh né được rút súng lập tức ngắm bắn.
Hai gã cảnh vệ thấy anh trốn thoát, còn cầm súng bắn trả lập tức cảnh giác nấp sau cánh cửa xe.
Hai bên giằng co nhìn nhau. Phương Nhan giữ chặt khẩu súng nghiến răng lên tiếng: “Các người có ý gì?”
Hai gã cảnh vệ nhếch mép không đáp, nâng súng bắn liên tiếp về phía Phương Nhan.
Phương Nhan lập tức cúi gập người, núp bên dưới, dùng chiếc xe che chắn bản thân.
Họ có hai người, anh lại chỉ có một mình cứ núp như thế này không phải là cách hay, Phương Nhan mím môi, nhanh chóng nghĩ ra phương án đối phó, thật may còn chưa lộ hết bài.
Anh tập trung tầm nhìn, tinh thần lực như sợi dây vô hình vươn tới lao thẳng về phía trước tấn công vào đầu hai gã cảnh vệ.
Bị tập kích bất ngờ, hai gã cảnh vệ ôm đầu rên rỉ đau đớn, cơn đau châm chích giống như bị búa bổ xuống khiến hai gã không giữ được tỉnh táo ngã bịch xuống đất, hai gã cảnh vệ không ngừng đấm tay lên đầu giống như làm vậy có thể bớt được cơn đau đớn đang bùng nổ trong não bộ.
Phương Nhan đi ra khỏi đuôi xe, hai cột nước xuất hiện trên tay anh lao thẳng tới bắn vào người hai gã cảnh vệ ném thẳng người về phía xa. Anh chậm chãi đi tới nhặt hai khẩu súng dưới đất nhét vào túi rồi giơ súng bắt thẳng vào đùi của hai gã.
Hai gã cảnh vệ thét lên đau đớn, bàn tay tóm chặt miệng vết thương trên đùi, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
“Tô Thế Dự ra lệnh cho hai người giết tôi?” Phương Nhan sắc mặt âm trầm hỏi.
Hai gã cảnh vệ tái mặt, không trả lời, chỉ căm tức nhìn anh.
“Không nói?” Phương Nhan nheo mắt, ngón tay không chút chần chừ lập tức bóp cò.
“Đoàng!!!”
“Đoàng!!!”
Chân kia của hai gã lại có thêm một lỗ đạn.
Hai gã cảnh vệ thét lên, ôm chặt chân ngã nhào trên đất run rẩy vì đau đớn.
“Bây giờ đã nói được chưa? Ngoan một chút. Đừng làm mất thời gian của nhau.”
“Đó… không phải…là… Tô đại tướng.” Một trong hai gã cảnh vệ thấy anh mất kiên nhẫn giơ súng lên bất chấp đau đớn cắn răng vội vàng nói. “Tôi…không biết gã là ai, …gã đi cùng Trương Tiểu thư,… rõ ràng mang khuôn mặt của Tô đại tướng… nhưng giọng nói không phải. …Hơn nữa gã còn gọi Trương tiểu thư là… Tiểu công chúa.”
Phương Nhan nghe xong sửng sốt nhíu chân mày, nghĩ tới Hứa Giai Ninh, anh chợt đấm mạnh vào nắp capo thảng thốt nói. “Chết rồi. Tiểu Ninh.”
Phương Nhan nhanh chóng lấy còng tay trong ba lô khóa chặt tay hai gã ném người lên ghế sau, rồi lên xe quay trở về căn cứ.
Mà Hứa Giai Ninh lúc này, sau khi uống hết ly trà, bắt đầu thấy hơi buồn ngủ. Cô giật mình cố gắng giữ vững tỉnh táo, nhưng mí mắt cứ như muốn sụp xuống. Cửa mở ra, tiếng bước chân chậm chãi đi vào, Hứa Giai Ninh cố gắng mở to mắt xem đối phương là ai, nhưng không thể, trước khi ngất đi, cô mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ. Hứa Giai Ninh sợ run người lẩm bẩm: “Cố Thành?” sau đó đôi mắt mờ mịt khép chặt, hoàn toàn mất đi tri giác.
Cố Thành đi vào phòng khách, khoanh tay nhìn cô gái đã từng cho gã ăn hai phát súng trên người, thiếu chút nữa lấy đi tính mạng gã. Gã trừng mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của cô cười nhạo: “Rốt cuộc cũng rơi vào tay tôi. Nói xem. Tôi nên làm gì với cô đây?”
Mà lúc này Trương Liên Y cũng bước vào phòng, ả vội vã chạy tới, thấy Hứa Giai Ninh nằm trên ghế, hai mắt khép chặt, ả vui sướng hỏi: “Bắt được cô ta rồi sao?”
Cố Thành gật đầu, đạt được mục đích, tâm tình gã khá tốt.
Trương Liên Y cười rộ lên, đi tới định túm lấy Hứa Giai Ninh, nhưng ngay lập tức một bóng đen lao vút tới, xoẹt một cái, trên mu bàn tay và mặt của Trương Liên Y lập tức xuất hiện mấy vết cào sâu hoắm, rướm máu.
Cô ả hét lên đau đớn, vội lấy tay bụm mặt lùi lại phía sau.
Cố Thành cũng sửng sốt trước dị biến phát sinh, trợn mắt nhìn lại.
Con mèo đen to lớn đứng chắn trước người Hứa Giai Ninh, đôi mắt màu xanh ngọc lóe sáng, đề phòng nhìn hai kẻ đứng trước mặt.
“Giết nó. Giết nó cho tôi. Lại là con mèo khốn kiếp đó. A a a” Trương Liên Y la lên đau đớn, đôi mắt đỏ vằn lên long sòng sọc, ả trợn trừng đôi mắt, độc ác nhìn Tiểu Hắc như muốn lóc xương uống máu nó.
Cố Thành thận trọng nhìn con mèo, nâng tay lên, một lưỡi dao băng xuất hiện trên tay gã.
Con mèo hơi nghiêng mắt, nhìn Hứa Giai Ninh phía sau, chưa đợi Cố Thành công kích nó đã nhảy xuống đất rồi lao về phía gã.
Móng vuốt sắc bén nâng lên, nhằm thẳng vào mặt Cố Thành đánh tới, gã không chút do dự lùi lại tránh né đồng thời bắn ra hàng chục băng nhận về phía thân ảnh trên không trung.
Con mèo thoăn thoắt né đi, sau đó lùi về đứng bên cạnh Trương Liên Y.
Nó không thèm nhìn Trương Liên Y đang ôm mặt khóc lóc phía sau. Đối với nó, cô ả không có tính uy hiếp, nhưng gã đàn ông phía trước thì có. Trực giác cho nó biết kẻ này rất nguy hiểm. Con mèo không dám đứng trước mặt Hứa Giai Ninh, nó sợ công kích của gã đàn ông vô tình đánh trúng cô nên lựa chọn đứng về hướng ngược lại, bên cạnh ả đàn bà này.
Cố Thành nheo mắt nhìn nó, ngay sau đó, đất dưới chân Tiểu Hắc đột ngột lún xuống như muốn chôn vùi nó bên trong, Tiểu Hắc nhanh nhẹn xoay người bám lên người Trương Liên Y thoăn thoắt trèo lên.
Cố Thành nhìn động tác của nó, khựng lại.
“Á..Á… cứu tôi.” Móng vuốt sắc bén của Tiểu Hắc không ngừng cắm trên người Trương Liên Y để lại vô số vết thương rướm máu, khắp người cô ả không có chỗ nào lành lặn. Ả phát cuồng, la hét ầm ĩ vội vàng cầu cứu Cố Thành. “Đồ ngu. Đứng đó làm gì? Mau cứu tôi. Giết chết nó. Nếu không tôi cho anh sống không bằng chết. Có nghe thấy không?”
Gân xanh trên trán Cố Thành nảy lên, gã thâm trầm nhìn ả đàn bà ngu xuẩn phía trước, còn chưa có người dám uy hiếp gã như vậy đâu. Con đàn bà dốt nát này, chán sống rồi sao.
Nghe được tiếng hét của cô ả, đám cảnh vệ nhanh chân chạy vào, Cố Thành âm u nhìn lại, bỗng nổi lên sát ý, gã phẩy tay, hàng chục lưỡi băng nhận lao tới bất ngờ không báo trước, xuyên thấu tim của đám cảnh vệ, từng người lần lượt ngã xuống, chết trong ngỡ ngàng mà không kịp hiểu chuyện gì đã sảy ra. Trương Liên Y nhìn thấy một màn này, quên cả đau đớn, trợn mắt há hốc mồm: “Anh…Anh…Sao anh dám?”
“Cô nói xem vì sao tôi không dám? Trương Liên Y. Đừng ngạc nhiên. Rồi sẽ tới lượt cô.” Cố Thành âm u nhìn cô ả, nhếch môi cười độc ác.
Trương Liên Y lúc này mới thấy sợ, ả run rẩy nhìn gã lắp bắp nói: “Anh…Anh dám giết tôi..cha tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Cố Thành giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm. Gã cười ha hả một hồi mới dừng lại được rồi nói: “Cha cô? Cho dù tôi không giết cô, lão cũng không tha cho tôi. Nói xong Cố Thành giật khẩu trang và mũ xuống, lộ ra khuôn mặt nguyên bản.
“Anh là…Cố Thành kia?” Trương Liên y kinh ngạc, nhớ tới bức ảnh dán trên cáo thị.
“Xem đi. Ảnh của tôi bị dán khắp nơi trong căn cứ, là do lão cha cô ra chỉ thị. Lão muốn lấy lòng Cố Tiêu. Bắt được tôi sẽ tha cho tôi sao? Ngay từ đầu tôi đã không có ý định để cô sống rồi. Lão đã khơi mào trước, vậy thì cha làm con chịu. Cô nên chuẩn bị tốt tinh thần đi.”
Nói xong gã phất tay, một lưỡi dao băng sắc bén lao tới nhắm thẳng ngay tim của Trương Liên Y.
Trương Liên Y kinh hãi, vội vàng giơ tay, một cột nước lớn lập tức bao lấy thân thể cô ả. Chặn lại đòn công kích của Cố Thành.
Cô ả tái nhợt vội vàng chạy ra ngoài.
Cố Thành bật cười, chẳng hề có chút luống cuống, gã không thèm ngăn cản cô ả, nhưng đợi tới khi Trương Liên Y gần đi tới cửa thì sàn nhà dưới chân cô ta đột ngột hóa lỏng lún xuống.
Trương Liên Y bị hụt chân chôn nửa người dưới lòng đất, muốn đứng lên lại không thoát được, cô ả tuyệt vọng nhìn Cố Thành đứng phía xa.
Cố Thành giống như mèo vờn chuột, mỉm cười nhìn cô ả cào mặt sàn rách cả móng tay, muốn nhấc người dậy mà không được.
Gã rất hưởng thụ quá trình con mồi giãy giụa trong vô vọng trước khi chết.
“Chờ đó. Giết chết con mèo này xong. Rồi sẽ đến lượt cô.” Cố Thành cười nhạo, nhìn cô ta rồi quay sang đối phó với Tiểu Hắc.
Con mèo đen trừng mắt nhìn gã, nó chủ động lao tới tấn công gã, móng vuốt sắc bén triển lộ hết ra bên ngoài táp vào mặt Cố Thành.
Cố Thành lập nên một bức tường đất che chắn đòn công kích của nó, sau đó rút súng nhắm vào không trung bắn.
“Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!!!”
Ba phát súng, không thể trúng thân ảnh nhanh như thiểm điện của Tiểu Hắc, nhưng lại bắn trúng đèn trần, thủy tinh tung tóe rơi xuống, mắt thấy mấy mảnh thủy tinh sắc bén sắp rơi xuống người Hứa Giai Ninh, Tiểu Hắc giật mình, hàng chục băng nhận bắn tới đánh bay những mảnh thủy tinh đang đà rơi xuống.
Cố Thành mở to mắt sau đó nhìn về phía Hứa Giai Ninh đang ngủ say trên ghế, nở nụ cười độc ác. “Đã để cho tao phát hiện ra điểm yếu… vậy thì mày không thể thắng được rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.