Chương trước
Chương sau
Cô đặt ly trà sữa xuống, nghiêm túc giải thích: "Ừ, lát nữa sẽ có bão tuyết, nếu không có lửa, chúng ta sẽ bị đông cứng, có thể còn tệ hơn nữa."

“Trời ơi, Tử Ca, cậu còn biết dự đoán được cả điều này nữa sao? Chẳng lẽ cậu là nhà tiên tri vĩ đại?” Bàn Đinh ăn no lại trở nên hoạt bát, chẳng chút nghi ngờ lời cô nói.

Chỉ là bây giờ cô cảm thấy nóng quá, muốn ra ngoài hít thở chút không khí. Trong nhà không có chút gió nào, nhưng nghe nói có bão tuyết nên cô cũng có chút đắn đo.

Từ Nhiễm tỏ vẻ đã hiểu: “Thảo nào bên ngoài lạnh như vậy.”

Mục Tử Ca tiếp tục nhắc nhở: "Chúng ta có thể nghỉ ngơi trước, lát nữa khi bão tuyết tới thì mọi người cứ lại gần lò sưởi, còn vài tiếng nữa cơ."

Cô vừa nói vừa uống cạn ly trà sữa, tại sao trà sữa anh pha lại ngon như vậy, cứ khiến cô muốn uống thêm mãi thôi.

Cuối cùng, cô không nhịn được mà kéo nhẹ  tay áo Lãnh Thần Dực, đôi mắt lấp lánh: "Em muốn uống thêm một ly nữa."

Hệ thống thông báo:【Điểm thiện cảm +5】Điểm tích lũy: 27

Lãnh Thần Dực khẽ mỉm cười, nhưng không đồng ý ngay: "Tối không nên uống quá nhiều đâu."

Mục Tử Ca chu môi, không dám đòi hỏi thêm. Cô đứng dậy vẫy tay với mọi người: “Mọi người cứ tự nhiên nhé, tôi lên gác trước.”

Nói xong, cô đứng dậy và trèo lên gác, định sắp xếp lại chỗ ngủ của mình rồi ngủ một giấc.

......

Bàn Đinh và Từ Nhiễm tự giác đứng dậy, bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, cuối cùng cũng tìm được việc để làm, nếu không thì cả hai cảm thấy thật ngại.

“Cảm ơn hai người nhé.”

A Ngôn đối với các cô gái dễ thương thì khá tử tế. Các cô trông có vẻ đơn giản hơn nhiều so với Mục Sơ Sơ trước đây, tính cách cũng không tệ, dù chỉ mới quen nhau nửa ngày.

Bọn họ đều là những người đã lăn lộn trong bóng tối, kiểu người nào mà chưa từng gặp, chẳng lẽ lại không nhìn thấu được mấy cô gái nhỏ.



“Tiểu Nhiễm, cậu đừng giành việc với mìn, sau này mấy việc này cứ để mình làm cho, chỉ cần bao ăn bao ở là được rồi, hehe.” Bàn Đinh thẳng thắn nói ra ý định của mình, nói xong còn thấy ngượng ngùng gãi đầu.

A Tá liếc nhìn cô một cái, vô thức mỉm cười. Thật dễ thương!

Không thể ngồi yên thêm được nữa, Lãnh Thần Dực đứng dậy, đặt vài món đồ nội thất và túi ngủ xuống, sau đó bước về phía gác xép.

Bốn người còn lại nhìn nhau, tiếp tục làm việc của mình. A Tá đứng dậy phân chia túi ngủ, anh trực tiếp sắp xếp: “Hai người ngủ trong phòng, còn tôi với anh ấy ngủ ở phòng khách.”

Bàn Đinh cảm động: “Cảm ơn các anh nhiều, cuối cùng chúng tôi cũng không phải ngủ trong nhà giam nữa rồi. Thật tuyệt.”

Họ còn nhường phòng cho mình cùng Tiểu Nhiễm nữa chứ. Điều này khiến Bàn Đinh xúc động muốn khóc.

Trước đây ở đội ngũ cũ, họ luôn bắt cô thức đêm canh gác hoặc ngủ ở cửa. May mà cô là người dễ ăn dễ ngủ, dù có phải nằm trên sàn nhà cũng có thể ngủ ngon lành.

“Sao? Không lẽ mấy ngày qua các cô đều ngủ trong nhà giam à? Cả chị dâu của tôi cũng vậy sao?”

A Ngôn khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng. Hôm nay họ mới trốn thoát khỏi căn cứ nhà tù thôi.

Lúc đó đáng lẽ phải tiêu diệt hết đám người đó mới phải. Dám làm những chuyện ghê tởm như vậy!

Chỉ là trên đường đến đây, bọn họ đã tiêu hao quá nhiều sức lực nên không thể giải quyết triệt để.

Bàn Đinh gật đầu: “Cũng nhờ có Tử Ca và Tiểu Nhiễm mà bọn tôi mới thoát ra được. Họ không hề bỏ rơi tôi, suýt nữa thì...”

Cô càng nói càng kích động, suýt chút nữa đã xúc động mà khóc hu hu.

Từ Nhiễm lắc đầu bất đắc dĩ, có cần phải kể thảm như vậy không? Ít ra cũng không bị thương tổn gì quá nghiêm trọng, đâu đến mức thảm thương như cô nói.

“Thôi, đừng quá buồn nữa. Yên tâm theo chúng tôi về căn cứ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

A Ngôn nhìn họ với ánh mắt đồng cảm, chắc chắn chuyện này đã để lại không ít bóng tối trong lòng họ. Phụ nữ thường nhạy cảm về những chuyện như thế.



Bàn Đinh lẩm bẩm: “Cũng may là chúng tôi vẫn còn giữ được trong sạch, không bị làm nhục.”

Khuôn mặt bầu bĩnh của cô trông rất hài hước, A Tá nhịn được mà liếc nhìn cô thêm vài lần, trong lòng không khỏi tò mò.

Biểu cảm cô bây giờ giống hệt biểu cảm của Mục Tử Ca lúc trước, anh tò mò không biết Bàn Đinh làm sao để duy trì được vóc dáng này trong tận thế?

Có phải các nàng có dị năng đặc biệt gì không? Nếu không thì làm sao dám bỏ trốn được. Anh cũng không hỏi kỹ, dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ sớm biết thôi.

Sáng hôm sau!

Mục Tử Ca mơ màng tỉnh dậy, cảm giác như mình đang nằm trong một cái lò sưởi, nóng đến mức khó chịu.

Cô ngẩng đầu lên, ngạc nhiên vài giây, phát hiện mình đang nằm trên người Lãnh Thần Dực, anh vẫn còn nhắm mắt ngủ say.

Cô đã quen với việc anh thích trèo lên giường mình, nhưng lạ thay, hôm nay cô lại ngủ thẳng giấc đến sáng mà không có chút không thoải mái nào.

Bão tuyết đêm qua cứ vậy mà trôi qua như thế sao?

Khi Tử Ca định ngồi dậy, một bàn tay lớn vòng qua eo cô, kéo cô lại gần n.g.ự.c anh.

Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai pha chút lười biếng của anh, có chút ngẩn ngơ. Đúng là yêu nghiệt, sáng sớm đã tỏa ra sức hút mê hoặc.

Bỗng, bên dưới vọng lên tiếng gọi!

"Ca Ca, tuyết bên ngoài đẹp quá, cậu dậy chưa?" Bàn Đinh từ dưới gác lửng gọi lên, giờ này có lẽ cũng ngủ đủ rồi nhỉ.

Mục Tử Ca vội vã kéo tay người đàn ông đang ôm lấy mình. "Em phải xuống dưới, anh mau buông ra." Cô nhăn mặt giãy nảy.

Lãnh Thần Dực nghe lời, buông tay để cô chạy đi. Thấy anh phối hợp như vậy, cô cũng không truy cứu chuyện anh nửa đêm trèo lên giường.

Dù sao nói nhiều cũng vô dụng, anh chẳng thèm nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.