Người thiếu niên nọ đỡ Tô Thủy Nguyệt ngồi dậy, hắn nhìn về nơi vừa phát ra tiếng nói, Mộ Thanh Khê lại không khẩn trương như hắn, y cứ ung dung mà đi lại, ngồi xuống giường. Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt này của y liền không tránh nổi kích động mà khóc lên, bốn năm qua hắn đã cận kề khuôn mặt này ấp ủ bao nhiêu là vui vẻ cùng hi vọng.
- Anh hai! Anh ơi!!
Hắn rống lên nhào tới mà ôm lấy cổ Mộ Thanh Khê, hắn vừa ôm vừa khóc nức nở, nước mắt chảy ướt vai áo y. Mộ Thanh Khê lại không biết Tô Thủy Nguyệt đang gọi ai, y chậm chạp đưa tay vuốt vuốt trên lưng hắn.
- Được rồi, đừng khóc.
Tô Thủy Nguyệt khóc làm y thực đau lòng. Chỉ là không ngờ khi y vừa nói ra thì Tô Thủy Nguyệt lại đẩy y ra, trợn trừng hai mắt.
- Thủy Nguyệt, làm sao?
Tô Thủy Nguyệt không đáp lại Mộ Thanh Khê, hắn kiểm tra lại cơ thể chính mình, hệ thống luôn ép hắn làm nhiệm vụ lúc trước đã không còn nhưng bảng điều khiển thì vẫn tồn tại. Bên trong túi không gian còn có một phong thư đề tên Tô Dĩ Tần, là anh hai của hắn để lại.
"A Nguyệt, anh hai biết trước là sẽ không tránh khỏi có ngày phải rời xa em như vậy. Cho dù không muốn nhưng em ở thế giới thực chắc chắn sẽ không được sống yên ổn. Không còn cách nào khác anh hai chỉ có thể miễn cưỡng đem em gửi gắm vào trong hệ thống sinh mệnh của anh mà thôi. Anh hai nếu đã chết rồi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-he-thong-khong-co-liem-si/1600992/chuong-103.html