Chương trước
Chương sau
- Bách Phệ Thôn ngươi mau chạy đi! Mau chạy đi!

Đột nhiên vai hắn đau đớn một trận, là Mộ Thanh Khê đang nắm chặt vai hắn bóp lại, trước mắt một mảng tối tăm rồi chợt sáng lóe lên. Trong phút chốc Tô Thủy Nguyệt nhận ra hắn và Mộ Thanh Khê đã truyền tống đến nơi đang xảy ra chém giết điên cuồng kia.

- Các ngươi, đúng là không sợ chết nhỉ?

Lời kia vừa nói ra làm cho âm thanh chém giết dừng lại, Tô Thủy Nguyệt ở trên cao nhìn xuống dưới, hắn từ lúc nào đã đứng trên kiếm của Mộ Thanh Khê, đứng giữa không trung. Mộ Thanh Khê ở sau lưng hắn nở ra một nụ cười trầm thấp trong cổ họng, tuy rằng không nhìn thấy nhưng hắn cảm nhận được nụ cười này có bao nhiêu phần nguy hiểm.

- Thủy Nguyệt!

Âu Dương Quế Chi ngay từ đầu không tham gia đánh nhau, chỉ củng cố cho bọn họ một lớp phòng ngự chắc chắn, ngay lúc nghe thấy giọng nói kia thì là người đầu tiên nhìn lên trời, vẻ mặt y đanh lại, nhìn thẳng bụng Tô Thủy Nguyệt. Tô Thủy Nguyệt nhìn thấu ánh mắt của y liền ngượng ngùng quay đi không biết dùng từ ngữ gì để giải thích.

- Thủy Nguyệt, đệ mang thai!

Bách Phệ Thôn luôn là người thẳng thắn y ngay lập tức nói ra điều mà tất cả những ai bên dưới cũng không muốn nói ra.

- Chưởng môn, người cuối cùng cũng đã xuất quan, chúng ta cầm cự thật khổ sở.

Người nói lời kia chính là Thẩm Vân Nhi, y bị đám người Bách Phệ Thôn đánh cho thân người tàn tạ, quần áo rách rưới làm cho Tô Thủy Nguyệt nhìn thế nào cũng không ra được là một Thẩm Vân Nhi đanh đá mỗi ngày đem cơm đến cho hắn, mà Cao Hàn luôn bảo hộ cho y lại càng thảm hơn.

- Vất vả cho các ngươi, đem về trị thương.

Mộ Thanh Khê ném ra mấy lọ nhỏ Thẩm Vân Nhi liền đưa tay chụp lấy sau đấy liền phát cho những đệ tử đang bị thương.

- Chưởng môn người ngàn vạn lần không được khinh địch, bọn chúng so với mấy tháng trước đã mạnh hơn rất nhiều.

Mộ Thanh Khê gật đầu một cái rồi từ từ hạ xuống thấp, y đối với Thẩm Vân Nhi một mực trung thành này cũng không quá khắt khe.

- Ngươi trước mắt đi trị thương.

- Không được, một khi chưởng môn còn ở đây thì ta sẽ không đi đâu h...

Chưa kịp dứt lời thì Mộ Thanh Khê đã phất tay một cái đem một luồng gió hất Thẩm Vân Nhi cùng với Cao Hàn bay ngược ra sau, cũng không biết là bay đến tận nơi nào. Đám đệ tử Cửu Dương phái lúc này cũng đã rời đi hết, khoảng sân lớn lúc này chỉ còn lại Mộ Thanh, hắn và đám người Bách Phệ Thôn. Tô Thủy Nguyệt có chút không dám nhìn thẳng, hai tay đang ôm bụng cũng buông lỏng xuống. Hắn liếc mắt nhìn thấy Bách Phệ Thôn hai nắm tay siết chặt.

- Mộ Thanh Khê, ngươi lại ép Thủy Nguyệt sinh con cho ngươi, một lần đó còn chưa đủ hay sao?

Tô Thủy Nguyệt mơ hồ nhớ lại, nhưng cả hai lần đều là sau này hắn mới phát hiện ra là có thai, hoàn toàn không phải bị ép buộc. Mộ Thanh Khê ở ngay bên cạnh hắn lại nở một nụ cười khàn đặt trong cổ họng.

- Tô Thủy Nguyệt chính là tự nguyện a!

Tô Thủy Nguyệt trợn trắng mắt nhìn lên, Mộ Thanh Khê vẫn là bộ dáng ung dung tự tại lại còn pha chút quỷ khí, nụ cười thập phần hung hiểm cùng xảo quyệt. Y sao lại nói là hắn tự nguyện?

- Nói xằng bậy, Tô Thủy Nguyệt sẽ không đời nào!

Thượng Thiên Thiếu Khanh giơ tay lên muốn tung chưởng thì chợt nhớ ra Tô Thủy Nguyệt vẫn ở trong tay Mộ Thanh Khê liền thu về.

- Ngươi, mau thả đệ ấy ra!

Mộ Thanh Khê buông tay ra để Tô Thủy Nguyệt đứng trụ trên kiếm của y, Tô Thủy Nguyệt không có tu vi sau khi bị thả ra liền nghiêng ngả muốn rơi xuống, tuy rằng khoảng cách so với mặt đất giờ chỉ cao bằng cái nhà nhưng đối với một kẻ chẳng khác gì người thường là hắn muốn đứng vững trên kiếm là vô cùng khó khăn, chưa kể còn có cả một bụng lớn trên người. Hắn vậy liền muốn ngã ngay lập tức ôm lấy người bên cạnh, hay tay ôm siết lấy cổ Mộ Thanh Khê, dựa sát người y để đứng vững.

- Các ngươi đã nhìn thấy hay chưa, rõ ràng là Tô Thủy Nguyệt không có nỡ rời bỏ ta. Từng người các ngươi, chẳng qua đều là thú vui của hắn khi không có ta bên cạnh mà thôi.

- Mộ Thanh Khê, ngươi...!

Tô Thủy Nguyệt lúc này rốt cuộc lên tiếng nhưng lại chẳng biết nói gì, tình cảnh lúc này thật sự là tình ngay lý gian một lời khó mà giải thích hết.

- Các ngươi ngàn vạn lần không được tin hắn!

Tô Thủy Nguyệt hét lên, hắn không giải thích chỉ có thể mong bọn họ có thể tin tưởng hắn.

- Thủy Nguyệt, xuống đây. Buông hắn ra!

Tô Thủy Nguyệt lúc này sao có thể buông, nếu là một mình hắn thì còn có thể nhảy xuống cho dù gãy tay gãy chân cũng không thành vấn đề, nhưng ở trong bụng hắn còn có nhi tử.

- Ta không thể buông. Ta nhảy xuống đứa nhỏ trong bụng chắc chắn gặp nguy hiểm.

- Thủy Nguyệt, đứa nhỏ là...
Câu hỏi này thật ra ngay từ đầu bọn họ ai cũng muốn hỏi, chẳng qua không có dũng khí mà thôi. Mà Mộ Thanh Khê giống như đã chờ đợi điều này từ lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.