- Ca ca này ngươi thật là xinh đẹp. Nếu như ngươi đồng ý đợi ta lớn lên sau đấy lấy ta thì máu có thể cho ngươi.
Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch khóe môi, nhưng lúc hắn cần kịch bản đi đúng đường thì lại không, lúc không cần thì lại khớp đến không sai một li, kế hoạch tác hợp Tuyết Như Lan và Bách Phệ Thôn coi như không có cơ hội thực hiện.
- Nhóc con này, mới có một chút tuổi đã lo không gả đi được là thế nào!
Lời Bách Phệ Thôn vừa nói ra liền nhận được cái trừng mắt hung dữ của Tuyết Như Lan.
- Đồng hành này của ngươi xem ra không có cần máu của ta. Vậy ta cũng không ép.
- Ngươi không cho thì ta tự đến lấy.
Bách Phệ Thôn vươn tay ra muốn bắt lấy Tuyết Như Lan nhưng vừa chạm vào liền tan biến như khói, Tuyết Như Lan không biết từ bao giờ đã lùi lại phía sau. Tô Thủy Nguyệt có chút đau đầu, Bách Phệ Thôn cái tên đầu gỗ này, Tuyết Như Lan tuy rằng cách thức tu luyện không giống tu sĩ bình thường nhưng so với những tu sĩ bình thường thì đặc biệt khó nắm bắt. Tuyết Như Lan này không có lực sát thương, chỉ có phòng thủ cực cao, tốc độ lại nhanh. Còn chưa nói đến nàng có thể tự mình biến hóa giống như không có thực thể, nếu là người nàng không muốn thì không có một ai có thể chạm vào được. Nếu như không phải trong nguyên tác nàng ta si tình Lang Nha thì đã không rơi vào tay Bách Phệ Thôn rồi.
- Muội muội, là Bách Phệ Thôn tính tình không tốt, muội đừng có tức giận hắn a. Ca ca đồng ý với muội là được rồi.
Tuyết Như Lan ngay lập tức xuất hiện trước mắt Tô Thủy Nguyệt, lần này nàng chân không chạm đất mà là đứng trên cao để mặt hắn đối diện chính mình.
- Ngươi xinh đẹp như vậy nhưng lại không có mắt sao? Lão gia đây là nam nhân!
....Đệch mợ! Có thể nào cho một nhân vật đúng với giới tính thật có được không? Tại sao tất đều trở thành nam nhân như vậy hả? Nếu đã là nam nhân, nếu chỉ mới bảy tuổi thì việc gì phải lao đầu vào đoạn tụ làm chi nha!
- Được, được, tiểu đệ đệ đừng tức giận ta có được không.
- Hừ, Thủy Nguyệt ca ca ngươi phải nhớ lời ngươi nói là lớn lên sẽ lấy ta. Ngươi không biết được ta ở đây bao nhiêu năm, mỗi lần có người đến ta đều hỏi nhưng không ai nguyện ý lấy ta. Là ta không đủ xinh đẹp sao, hay là do ta là một đóa hoa yêu cho nên không ai thích ta!
Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch khóe môi, hắn không muốn nói ra sự thật là Tuyết Như Lan còn quá nhỏ ai sẽ đồng ý lấy y đây, đã vậy còn là một nam nhân, muốn nam nhân khác lấy mình còn phải xem xét bao nhiêu thứ đâu phải muốn lấy là lấy đâu a!
Tô Thủy Nguyệt gật đầu. Dù sao Tuyết Như Lan còn quá nhỏ, đợi đến khi y lớn rồi thì hắn cũng đã rời khỏi đây, lời hứa căn bản không cần thực hiện.
Tuyết Như Lan nhận được sự đồng ý liền vui vẻ từ biệt đám hoa sen trong đầm rồi đi theo Tô Thủy Nguyệt, này có phải là quá dễ dãi rồi không? Nhóc con này có khi bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền, căn bản không có một chút nghi ngờ hay phòng bị nào, hoặc là nói không ai có thể nắm bắt được y cho nên y không cần thiết phải sợ.
Đường đi đến Tuyết Liên thành yên ả vô sự nhưng đến khi về gặp không ít trở ngại, năm người bọn họ đi qua vài thị trấn nhỏ bắt gặp vô số tu sĩ Cửu Dương phái giở trò hạ lưu, hà hiếp dân nữ, thiếu nam nhỏ nhắn đáng yêu đều bị bắt đi hết. Bách Phệ Thôn nhìn thấy tình cảnh chướng mắt liền đánh một trận bắt được vài tên đệ tử Cửu Dương phái tra hỏi mới biết được là Mộ Thanh Khê đang cần số lượng lớn lô đỉnh. Lần trước đối chiến cùng với bốn người Bách Phệ Thôn, Mộ Dung Uyên và song sinh Tuyết Sư bị hao tổn kha khá công lực lại thêm vết thương của Thiên Thiên kiếm làm y phải bế quan tu luyện. Số lô đỉnh y cần lại càng nhiều thêm.
- Mộ Thanh Khê này đúng là càng ngày càng quá quắt không xem ai ra gì!
- Mộ Thanh Khê là ai?
Tuyết Như Lan bay ngang người Bách Phệ Thôn dò hỏi, vẻ mặt ngô nghê.
- Là một tên tu sĩ cặn bã giết người không chớp mắt, nhưng tu vi của hắn quá cao thâm bọn ta không phải là đối thủ.
Âu Dương Quế Chi vốn im lặng thì lúc này lại lên tiếng, y hận Mộ Thanh Khê, hận không thể rút gân lột da Mộ Thanh Khê ra để tế hàng trăm vong linh của Âu Dương gia đã bị giết hại.
- Vậy sao, ta có thể giúp các ngươi một tay a!
- Một đứa nhóc thì giúp ích được gì chứ.
Tuyết Sư nói ra lời thật lòng.
- Hừ, nếu đã xem thường ta thì tại sao còn đến cầu xin ta giúp đỡ!
Tuyết Như Lan không thèm nói với mấy người Bách Phệ Thôn, Tuyết Sư nữa mà bay lại chỗ Tô Thủy Nguyệt đang nằm mà ấp sấp trên người hắn.
- Ta không thèm chấp các người, có Thủy Nguyệt ca ca là được rồi.
- Nhóc thúi này!
Bách Phệ Thôn vươn tay muốn nhéo lên tai Tuyết Như Lan nhưng vừa chạm vào liền tan biến, nhóc con lại bay vờn qua vờn lại trước mặt Bách Phệ Thôn, mà Bách Phệ Thôn thì lại chụp lấy chụp để cũng không chụp được làm cho lưng Tuyết Sư loạn thành một đoàn. Bách Phệ Thôn lần này đã thật sự có được đối thủ một mất một còn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]