Chương trước
Chương sau

- Không cần thiết, Bách Phệ Thôn hiện tại đang bị thương không thể dự tiệc. Ta sẽ lấy thiệp của y.

- Sao phải phiền phức như vậy, bảo bối nhỏ ngươi đi cùng ta có phải hơn không?

Thượng Thiên Thiếu Khanh nắm lấy một tay kéo Tô Thủy Nguyệt đứng lên sau đó rất nhanh ngồi xuống cái ghế mà hắn vừa ngồi, sau đấy để hắn ngồi lên trên đùi mình mà ngả ngớn ôm lấy, mà Tô Thủy Nguyệt hắn cũng vô cùng phối hợp mà dựa vào vai y.

- Ý ta đã quyết, Thượng Thiên giáo chủ đây là đang muốn thay ta quán xuyến mọi chuyện hay sao?

- Được, được, bảo bối nhỏ đều nghe ngươi hết.

Thượng Thiên Thiếu Khanh hôn hôn lên tai Tô Thủy Nguyệt, tuy rằng không đạt được mục đích nhưng mà hắn ngồi trong lòng y ngoan ngoãn như vậy cũng đã đủ mãn nguyện. Đám người còn lại mắt to mắt nhỏ trừng trợn nhìn Thượng Thiên Thiếu Khanh không ngừng giở trò trên thân thể Tô Thủy Nguyệt, nhưng còn cách nào khác khi Tô Thủy Nguyệt là của chung tất cả. Là người nào giành giật được thì hưởng thụ mà thôi, bọn y cũng không có cách giành riêng Tô Thủy Nguyệt về cho bản thân mình.

- Được rồi, các ngươi trở về phòng chuẩn bị, ta còn có chuyện cần nói với Thượng Thiên giáo chủ một chút.

Lời vừa nói ra làm không khí càng thêm căng thẳng, đây là lần đầu tiên Tô Thủy Nguyệt trực tiếp chọn một người mà không bị ép buộc. Lại còn là lão cáo già Thượng Thiên Thiếu Khanh mồm mép chua ngoa này.

- Còn chưa chịu đi, còn muốn ta phải nói gì nữa đây?

Tô Thủy Nguyệt hai tay vòng qua cổ Thượng Thiên Thiếu Khanh, sau đó y liền biết được là bảo bối nhỏ ở trong tay đã không chờ được nữa liền bế lên, hướng thẳng gian phòng của chính mình mà đi tới. Lúc lướt ngang qua đám người còn lại còn cảm thấy có chút hơi lạnh đến thấu xương. Tô Thủy Nguyệt nhìn biểu cảm trên mặt từng người mà có chút cười không thành tiếng, hắn cũng không có muốn thẳng thừng chọn Thượng Thiên Thiếu Khanh như vậy đâu, chỉ là ngay lúc y ôm lấy hắn thì hệ thống giao nhiệm vụ phải chọn một người để giao hoan. Thượng Thiên Thiếu Khanh chẳng qua là gặp may mắn mà thôi, sẵn người ôm trong tay hắn dại gì mà không chọn lấy, nếu hắn mà chọn người khác chắc chắn sẽ phật lòng vị giáo chủ ác mồm ác miệng này ngay.

Thượng Thiên Thiếu Khanh đặt Tô Thủy Nguyệt nằm xuống giường, tuy rằng y là một nam nhân bá đạo cùng ma mị, mồm miệng chua ngoa nhưng đối với Tô Thủy Nguyệt hắn lúc nào cũng là một bộ dạng ôn nhu cùng nhẫn nhịn. Động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng mà hôn lên trán hắn, hôn lên mũi, lên miệng, cuối cùng trượt xuống cái cổ cao đầy kiêu hãnh của hắn mà **** *** làm cho âm thanh rên rỉ nhè nhẹ phát ra.

- Thiếu Khanh...

Tô Thủy Nguyệt ôm cổ Thượng Thiên Thiếu Khanh nhè nhẹ gọi tên của y, cảm nhận vòng tay nóng bỏng đang siết chặt chính mình lại. Thượng Thiên Thiếu Khanh nếu so với Tô Thủy Nguyệt thì đã là một lão già rành rỏi sự đời, nhưng mà trong tu chân giới thì vài trăm tuổi cũng không tính là nhiều, khi tu luyện đến Nguyên Anh kỳ thì có thể giữ lại được hình dáng này mãi mãi không già đi. Mà Thượng Thiên Thiếu Khanh lại là một tên ưa thích cái đẹp tất nhiên sẽ không để bản thân già đi, mỗi ngày đều chăm chút cho khuôn mặt càng thêm ma mị câu nhân làm cho Tô Thủy Nguyệt mỗi lần nhìn thấy thì trong lòng liên rung lên.

- Tiểu yêu tinh này ngày hôm nay sao lại gấp gáp như vậy?

- Còn không phải là tại Thiếu Khanh câu dẫn ta sao?

Tô Thủy Nguyệt rất nhanh đáp lại, đem một ngón tay vẽ vời lên mũi Thượng Thiên Thiếu Khanh, trượt xuống miệng y mà chen vào trong, động chạm lên cái lưỡi ướt át mà căng cứng cả người. Hắn bình thường ở trước mặt người khác sẽ gọi y là giáo chủ, lúc chỉ có hai người thì sẽ chỉ gọi bằng tên, bởi vì cái người này không có muốn bị mất đi phẩm giá của một giáo chủ của Thượng Thiên thành. Sau hành động vừa rồi hắn liền bị Thượng Thiên Thiếu Khanh hôn đến thần hồn điên đảo chỉ biết nhắm mắt hưởng thụ, hai chân cũng vô cùng hòa hợp mà tự động quấn lấy. Ngoài cửa sổ trăng treo cao chiếu xuống ánh sáng vàng nhàn nhạt phủ lên hai thân ảnh đang quấn lấy nhau như hai dã thú...

Đêm, vẫn còn rất dài......
Tô Thủy Nguyệt sau một đêm mệt mỏi lúc tỉnh dậy đã thấy bên giường có không ít người, là hậu cung của hắn không thiếu một ai, bọn họ là đang đợi hắn thức dậy để cùng đi đến Âu Dương gia trang. Tô Thủy Nguyệt lúc này trên người chỉ mặt một bộ đồ ngủ mỏng, lúc đứng dậy còn lộ ra vòm ngực trắng trẻo đầy vết hôn ngân làm cho ánh mắt mỗi người đều như bốc lên ngọn lửa. Hắn đương nhiên hiểu rõ bọn họ cũng là muốn hắn lật thẻ bài chính mình đi, nhưng mà hắn cũng chưa có muốn tinh tẫn nhân vong mà mỗi ngày lật một người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.