Chương trước
Chương sau
Tô Thủy Nguyệt tuy rằng nghĩ vậy nhưng vẫn vô cùng đau lòng, cuối cùng lựa chọn ở lại chăm sóc cho Bách Phệ Thôn, những người khác cũng không dám tùy tiện mà ngăn cản. Chỉ cần là điều hắn muốn thì tất cả bọn họ đều sẽ nghe theo, chỉ trừ việc hắn muốn rời đi là không được chấp nhận mà thôi. Hắn nhìn bóng dáng cô độc của Bách Phệ Thôn ở ngoài cửa, y đang ngước mặt lên nhìn trời. Lúc này đã là giờ tuất, trăng lên cao rọi xuống ánh sáng vàng nhạt nhòa trên khuôn mặt ưu tư của y.

- Phệ Thôn, huynh bị thương nên nghỉ ngơi sớm.

Tô Thủy Nguyệt đi ra đằng trước ngồi lên trên bệ cửa sổ, ngước mặt nhìn lên. Bách Phệ Thôn so với một năm trước không khác đi nhiều, có chút cao hơn, mùi vị của nam nhân trưởng thành cũng phảng phất trước mặt hắn.

"Hệ thống giao nhiệm vụ: Câu dẫn Bách Phệ Thôn.

Thưởng: Hương dẫn mê hoặc nam nhân, bất kì một nam nhân nào ngửi thấy cũng sẽ vô lực kháng cự.

Phạt: Np giữa yến hội Âu Dương gia."

Cái hình phạt này hình như có chút quen tai?

Hệ thống chết dẫm ngươi cút ra đây, có phải lần đó làm nhiệm vụ không bị phạt chơi np được cho nên mới ép hắn có đúng không? Hiện tại tâm trạng Bách Phệ Thôn như vậy hắn còn có tâm tư để dụ dỗ hay sao, này cũng thật quá đáng. Tề Xuân Thụy đúng là có nhận được thiệp mời của Âu Dương gia, nhưng mà không có nói là sẽ dẫn hắn theo, hắn sẽ không thật sự là vì một lý do trớ trêu nào đó mà tự nhiên xuất hiện ở đó rồi bị người thao đấy chứ?

Rõ ràng trong một năm qua hệ thống rất tốt, không có ép hắn làm nhiệm vụ, tại sao vừa mới yên bình trở về thì lại chơi trò cũ ép hắn đến không còn đường lui.

"Ký chủ xin yên tâm, hiện tại cúc hoa bí tịch của ký chủ đã luyện đến tầng thứ 8. Cho dù bị trăm người luân phiên phiên thao mười ngày đêm cũng không thành vấn đề."

Nhưng đấy chính là vấn đề được chứ? Tô Thủy Nguyệt thừa biết bản thân có thể chịu được, loại bí tịch này có thể tự động lành thương còn tự tiết ra được dịch trơn, tự động hồi phục thể lực. Lúc ở ranh giới của Vạn yêu thú hắn cũng đã bị vô số yêu thú thao làm, còn có thể không hiểu rõ bí tịch này là như thế nào sao? Nhưng mà hệ thống này chuyện gì cũng dám làm, nói phạt hắn chắc chắn sẽ phạt hắn, loại chuyện bị cùng lúc nhiều người thao này hắn cũng không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

- Đang suy nghĩ điều gì?

Lời nói trầm thấp của Bách Phệ Thôn kéo Tô Thủy Nguyệt về với thực tại, y một tay nâng cằm hắn lên để hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt đang cúi xuống của chính mình. Đuôi mắt dài hẹp ẩn chứa đau thương cùng phẫn hận lại in rõ bóng dáng ngây ngô của hắn ở bên trong.

- Ta nhắc huynh nghỉ ngơi sớm.

- Thủy Nguyệt, có phải đệ thấy ta rất vô dụng hay không? Thù giết sư phụ không trả được còn bị đánh cho không còn mặt mũi, ta thật sự không làm được gì.

Tay Bách Phệ Thôn miết lên cằm Tô Thủy Nguyệt làm hắn có chút đau.

- Không phải đâu, sẽ có một ngày huynh trả được thù... Á, Phệ Thôn huynh làm gì vậy!

Đột nhiên Bách Phệ Thôn nắm lấy cánh tay hắn kéo lên để hắn áp sát vào ngực chính mình, tay giữ cằm hắn từ lúc nào đã yên vị phía sau lưng ép hắn không thể thối lui.

- Ta giết hắn, đệ bằng lòng sao?

- Ta...

Tô Thủy Nguyệt đột nhiên nghĩ đến việc Mộ Thanh Khê sẽ chết liền có chút do dự, Bách Phệ Thôn là đang thử hắn sao?

- Ta gặp đệ trước, yêu thương đệ trước, nhưng mọi nỗ lực của ta cũng không bằng một người đối xử tệ bạc với đệ, ngay cả con của đệ và hắn mà hắn cũng giết. Vậy mà đệ vẫn không muốn hắn chết.

- Phệ Thôn, tại sao huynh lại...

- Tại sao ta lại biết đứa nhỏ không phải là tự hỏng sao? Ha ha, đệ lừa tất cả, lừa cả ta, nhưng sẽ không bao giờ biết được ngày hôm đó ta ở trong căn phòng đó, nhìn thấy tất cả.

Bách Phệ Thôn nhếch mép mà nói không dứt, giọng điệu chua chát.

- Là ta đến tìm đệ, Mộ Thanh Khê đã bắt ta lại, dùng kết giới che mắt mà đưa ta vào trong. Ta đã nhìn thấy đệ hạnh phúc như thế nào khi ở trong vòng tay hắn, cũng nhìn thấy được mọi việc mà hắn đối xử với đệ nhưng lại không cách nào cứu được. Sau khi hắn đưa đệ đi, trở về liền đánh ta trọng thương, trong lúc ta dưỡng thương hắn lại đánh chiếm Thư Nhạc Phong. Giết sư phụ của ta, giết sư huynh đệ của ta, Tô Thủy Nguyệt đệ nói đi, đệ rốt cuộc là yêu hắn ở chỗ nào? Đệ yêu hắn là vì cái gì?

Yêu vì cái gì sao? Nếu như mà Tô Thủy Nguyệt hắn biết thì ngay từ đầu đã không dấn thân vào để rồi nhận phải kết cục như vậy. Nếu hắn biết hắn là vì cái gì mà yêu Mộ Thanh Khê thì đã sớm dứt bỏ được, chỉ là càng ngày càng lún sâu vào mà thôi. Nhưng mà hắn hiện tại đã dứt được tâm tư, đối với Mộ Thanh Khê không còn vương vấn gì nữa, nếu có do dự thì cũng chỉ là do một đoạn tình cảm trước kia quá sâu đậm. Nếu Mộ Thanh Khê chết, hắn cũng sẽ không vì y mà đau lòng, sẽ không vì y mà rơi nước mắt.

- Đệ không trả lời được sao, vậy hẳn là vì hắn chơi đệ rất tốt đi! Chẳng phải đệ nằm dưới thân hắn rất hạnh phúc hay sao?

Tô Thủy Nguyệt hoảng hốt bước lùi lại liền chạm chân đến tường nhà, bên ngoài cửa sổ là gió lộng lên từng cơn, lưng bị siết chặt lại, mắt nhìn vào mắt là tột cùng căng thẳng. Bách Phệ Thôn này hình như đã thay đổi đi nhiều, y bề ngoài vẫn dịu dàng hòa nhã chỉ là lời nói lại ẩn chứa đao gươm sắc nhọn. Tô Thủy Nguyệt muốn thoát ra lại chẳng thể cựa quậy sau đó liền bị Bách Phệ Thôn giữ vai ấn quỳ xuống đất, tầm mắt vừa ngang thắt lưng của y.

- Ngậm cho ta!

Bách Phệ Thôn nói giống như là ra lệnh, hai tay mở thắt lưng giải thoát ** *** to lớn dữ tợn. Không phải là thứ kia của nhân loại như một năm trước nữa, Bách Phệ Thôn đã uống máu yêu thú, tu luyện yêu thuật, đại điểu lúc này đã thành một màu đen tím so với cánh tay người lớn tuyệt không nhỏ hơn, gân tím hiện lên từng đường rõ rệt. Bách Phệ Thôn này là vì trả thù mà tu luyện yêu đạo hay sao, đến cả tâm tính cũng đã thay đổi.

Nam chính, hắc hóa rồi!

Tô Thủy Nguyệt quay mặt đi không nhìn, Bách Phệ Thôn là đang dùng vũ lực cưỡng ép hắn, hắn có thể thỏa hiệp được sao? Bị phạt thì bị phạt, hắn thà bị một trăm người thao cũng không muốn Bách Phệ Thôn đối xử với chính mình như vậy.

- Đệ, ngậm cho ta. Sau đấu ta liền thỏa mãn đệ, để đệ thấy ta có bao nhiêu tốt, tốt hơn tên sư phụ chết tiệt đó của đệ gấp trăm ngàn lần.

Bách Phệ Thôn nắm tóc Tô Thủy Nguyệt ép mặt hắn vào hạ bộ chính mình, một tay bóp hai bên miệng ép hắn há ra sau đây chen thú tính to lớn vào trong. Tô Thủy Nguyệt bị ép đến đau, miệng nới rộng hết cỡ đón nhận từng đợt di chuyển không chút nương tình. Cổ họng khô khốc tiết ra một chút nước bọt bôi trơn, hắn đã lâu không ngậm qua thứ này của nam nhân lần này thử lại liền có chút không quen, còn là bị cưỡng ép cho nên có chút muốn nôn. Cổ họng bị từng đợt vùi dập đến không thở nổi, nước mắt sinh lý cũng bắt đầu chảy ra, Tô Thủy Nguyệt hai tay bấu chặt hông Bách Phệ Thôn muốn y dừng lại lại chẳng thể nào suy chuyển được. Mãi cho đến khi Tô Thủy Nguyệt đã ngưng không muốn chống đối nữa thì Bách Phệ Thôn đột nhiên dừng lại, rút ra thứ dữ tợn chưa được phát tiết kia sau đấy nắm lấy cánh tay hắn kéo lại giường. Không một câu nào xé rách y phục của hắn, không có bôi trơn, không có dạo đầu, Bách Phệ Thôn cứ vậy tách hai chân hắn ra, không một tiếng báo trước chen thú tính kiêu ngạo vào huyệt động của hắn.

- Đau... quá!

Tô Thủy Nguyệt hai tay bấu chặt nệm giường cố nén cơn đau, tuy rằng hắn có Cúc Hoa bí tịch hỗ trợ nhưng loại tình huống không có bôi trơn cùng dạo đầu này thật sự là lần đầu trải qua, đại côn Bách Phệ Thôn lại quá lớn mỗi một lần chen vào như muốn xé rách hắn ra. Tô Thủy Nguyệt nghe mông mát lạnh, là máu của hắn, Bách Phệ Thôn chen vào thô bạo không một chút lưu tình, ngay khi vừa vào đến hết liền động.

- Có phải là của ta lớn hơn của Mộ Thanh Khê hay không?

Tô Thủy Nguyệt trợn mắt không nói, hắn là đau đến không nói thành lời, trong mắt Bách Phệ Thôn lại là không phục, y liền dùng lực đâm tới. Tô Thủy Nguyệt bị đau hết lần này đến lần khác, phải qua đi một lúc phía sau của hắn mới bắt đầu tiết ra dịch r.u.ộ.t non để bôi trơn, cơ hoành đã quen với sự xâm nhập liền co bóp mãnh liệt đón nhận từng đợt xâm phạm. Hắn nhìn Bách Phệ Thôn ở bên trên không một chút lưu tình cắm rút, y phục vẫn chưa cởi ra, Bách Phệ Thôn đối với hắn chưa từng có gấp rút như vậy, cũng chưa từng thô bạo như vậy. Loại chuyện này làm Tô Thủy Nguyệt hắn nhớ lại tình cảnh lúc trước, Mộ Thanh Khê đối với hắn dịu dàng sau đấy liền đâm cho hắn một dao làm hắn không thể nào trở tay kịp, cũng thô bạo, còn kèm với lời nói cay nghiệt. Tô Thủy Nguyệt nhắm hai mắt, hắn nhớ lại cảnh ở ranh giới Vạn yêu thú bị biết bao nhiêu yêu thú giày vò không thương tiếc, tim nghẹn lại. Bách Phệ Thôn đối với hắn có bao nhiêu tốt thì lúc này lại đem đến cho hắn bấy nhiêu tuyệt vọng. Tô Thủy Nguyệt hai tay buông lỏng mặc kệ Bách Phệ Thôn muốn làm gì thì làm, hai tay không muốn ôm, cũng mặc kệ y tự tung tự tác hôn khắp mặt chính mình, hôn lên cổ, lên ngực cũng không mang đến cho hắn cảm giác phấn khích như trước. Cho dù là vận hành Cúc Hoa bí tịch làm hắn cực độ ham muốn cũng không dấy lên được ngọn lửa cuồng nhiệt của hắn lúc xưa, Bách Phệ Thôn này hắn không muốn nhìn thấy.

Bách Phệ Thôn dùng hết sức lực thao làm, miệng không ngừng hơn thua cùng Mộ Thanh Khê, buông lời nhục mạ. Y lật người Tô Thủy Nguyệt lại từ phía sau công tiến, tiếng lép nhép bạch bạch mỗi lúc một to hơn lấn át mọi âm thanh, y càng thao càng cảm thấy không đủ. Y thấy thiếu một cái gì đó, một thứ gì đó vô cùng quan trọng nhưng lại không thể nào nghĩ ra được. Y cứ như vậy cắm rút không ngừng, qua đi một canh giờ, hai canh giờ vẫn không thể nào xuất ra được. Cuối cùng y hiểu, là vì Tô Thủy Nguyệt không có ôm y, không có nói yêu thương với y, cũng không vì y mà rên rỉ.

Bách Phệ Thôn lật ngửa người Tô Thủy Nguyệt lại, nhìn một lượt thân thể đã đầy dấu vết thâm tím do chính mình gây ra, nhìn trên khuôn mặt trắng bóc nhợt nhạt mà tim nghẹn lại, Tô Thủy Nguyệt đang khóc nhưng y lại không hề hay biết. Y chỉ biết hơn thua cùng Mộ Thanh Khê, y chỉ biết nghĩ đến tư thù, Tô Thủy Nguyệt rõ ràng không liên quan, Tô Thủy Nguyệt rõ ràng cũng đã từng vì Mộ Thanh Khê mà đau khổ. Vậy mà y lại làm như vậy, y đâu khác gì Mộ Thanh Khê, y không khác gì cả, y còn ghê tởm hơn cả Mộ Thanh Khê. Tô Thủy Nguyệt rõ ràng tin tưởng y như vậy, quan tâm y như vậy!

- Thủy Nguyệt..

Bách Phệ Thôn vươn tay sờ trên khuôn mặt đầy nước của Tô Thủy Nguyệt, lại nhìn một lượt hỗn độn ở trên giường mà siết chặt nắm tay, y rút ra đại điểu chưa được phát tiết sau đấy chưởng một chưởng vào ngực mình phun ra một ngụm máu tươi mà ngã vật xuống giường.

- Thủy Nguyệt, ta xin lỗi..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.