Chương trước
Chương sau
- Ta để trà bánh trên bàn, một lát luyện công xong ngươi có thể dùng.

Tô Thủy Nguyệt đặt khay bánh và trà lên bàn đá, hắn đã không còn ở trong không gian nữa, mà khung cảnh bên ngoài cũng không quá tệ. Tuy rằng ăn ngủ dưới bầu trời không được che chắn gì ngoài tán cây nhưng cũng rất thoải mái. Thời gian hắn dưỡng thương ở đây cả ngày chỉ ăn cháo làm hắn ngán muốn chết liền liên hệ với hệ thống đổi một ít nguyên liệu, học một chút công thức để nấu một số món để thay đổi. Lôi Phong Tuyết Sư thì đã là yêu thú cấp 10 căn bản không cần ăn uống có thể tự tích cốc nhưng mà hắn thì khác, hắn không thể giống như đám tu sĩ ngoài kia cả đời không ăn gì được. Chỉ là không ngờ rằng khi hắn nấu thức ăn, Lôi Phong Tuyết Sư thử qua liền thích, bắt hắn mỗi ngày đều phải nấu, phải làm bánh rót trà cho y uống. Nguyên liệu thì đã có y đi tìm hắn cũng không cần đổi điểm hấp dẫn và linh thạch của chính mình nữa. Tuy là nói vậy nhưng nếu điểm hấp dẫn và linh thạch của hắn có thể phô ra bên ngoài thì chắc chắn là giàu có nhất cái giới tu chân này, thời gian bị bọn yêu thú ở đây thao làm hai mươi ngày đã đem đến cho hắn không biết bao nhiêu là tài nguyên, còn chưa nói đến hắn đã lên đến cấp 92. Bây giờ mỗi cấp hắn lên là cần đến năm lần nhận tinh d.ị.c.h, nếu vậy là chỉ cần thêm bốn mươi lần thì hắn có thể trở về được, còn nếu là yêu thú thì chỉ cần hai mươi lần là đủ. Nhưng hắn bằng cách nào để tăng cấp khi bị nhốt chung một chỗ với Lôi Phong Tuyết Sư này chứ?

- Tô Thủy Nguyệt ngươi lại đây.

Lôi Phong Tuyết Sư dừng lại động tác ngồi đả tọa, ánh mắt sắc nhọn ngước lên nhìn Tô Thủy Nguyệt một cái sau đấy không làm ra biểu tình gì nữa, nằm sấp xuống lớp lá dày phía dưới. Tô Thủy Nguyệt biết ý liền đi tới, Lôi Phong Tuyết Sư này rất thích hắn gãi lưng cho y, chải lông bờm cho y. Chẳng qua bao lâu Lôi Phong Tuyết Sư liền biến thành dạng thú, là một con yêu thú so với một cái lều tuyệt không nhỏ hơn, tấm lưng rộng bạt ngàn lông trắng trải dài ra. Tô Thủy Nguyệt sau khi chải lông cho y xong liền leo lên trên nằm ngửa ra mà ngủ, mối quan hệ bình thường không chút thô tục cứ vậy tiếp diễn làm hắn tưởng chừng như mọi thứ đã không còn gì vướng bận nữa. Chỉ là do hắn đã quá ngây thơ.

Một năm qua đi, Tô Thủy Nguyệt lúc này đã là một thiếu niên trưởng thành, Lang Nha lúc này cũng đã sắp sửa mười tám tuổi. Hắn ở trong Vạn yêu thú này hấp thu linh khi trời đất mà tu luyện từng ngày, cơ thể đã bị phế tu vi không thể luyện được thuật pháp như đám tu sĩ ngoài kia nhưng mà tâm pháp hệ thống đưa cho đặc biệt tốt, hắn mỗi ngày một tiến bộ. Chỉ là... da thịt mỗi ngày trôi qua lại có chút hồng hào, lại còn non mịn giống như được tắm nước tiên, Lôi Phong Tuyết Sư cũng không thèm che giấu tâm tư mà mỗi ngày đều ôm ôm, hôn hôn, xem hắn giống như là bảo bối mà mỗi đêm đều ôm ấp ở trong lòng. Chỉ là cho dù đã qua một năm nhưng y vẫn chưa có động chạm hắn.

- A Sư, ngươi ôm ta vậy không thấy nóng sao?

Lôi Phong Tuyết Sư vừa ôm Tô Thủy Nguyệt vừa ngắm trăng trên trời, sắc vàng nhạt nhòa xuyên qua tán lá, rơi trên mặt y một vẻ đẹp không chút khiếm khuyết.

- Ta ôm người ta thích, một chút cũng không thấy nóng.

Tô Thủy Nguyệt quay lưng về phía Lôi Phong Tuyết Sư không nói nữa, hắn cũng không muốn nói là bản thân muốn tiến xa hơn một chút. Dù sao cơ thể hắn lĩnh hội qua Cúc Hoa bí tịch, chẳng lẽ mong muốn thêm một chút cũng không được sao? Nhưng cái tên Lôi Phong Tuyết Sư này cuối cùng cũng chỉ là một tên đầu gỗ, cho dù hắn có khơi gợi bao nhiêu vẫn không chịu tiến thêm một bước.

- Lại giận dỗi ta rồi sao?

- Ta không có.

Tô Thủy Nguyệt đẩy cái tay đang ôm eo mình ra, giọng điệu có chút không vui.

- Tại sao lần nào ta ôm ngươi ngươi cũng giận chứ, chẳng phải đã đồng ý ở bên cạnh ta sao?

Tô Thủy Nguyệt lặng thinh một lúc lâu mới quay đầu lại nhìn, bộ dạng vô tội của y làm hắn tức muốn chết.

- Ta cảm thấy ngươi hỏng rồi!

Lôi Phong Tuyết Sư không hiểu câu nói của Tô Thủy Nguyệt liền nghệch người ra, đối với người tình nóng lạnh thất thường này y không có biện pháp.

- Thủy Nguyệt ngươi giận ta chuyện gì, cứ nói với ta ta nhất định sẽ sửa đổi.

- Hừ!

Tô Thủy Nguyệt lại quay mặt đi không thèm nói làm cho Lôi Phong Tuyết Sư lúc này giống như ngồi trên lửa hồng, sốt ruột muốn chết ra sức vừa ôm vừa lắc ép hắn quay lại nhìn mình. Tô Thủy Nguyệt lúc này giống như đã không nhịn được nữa liền đẩy y ngã ngửa ra, không chút chần chừ mà leo lên bụng y, ngồi khóa lại.

- A Sư, ngươi là hỏng chỗ này rồi có đúng không?

Tô Thủy Nguyệt ngồi lên bộ vị yếu đuối của Lôi Phong Tuyết Sư mà chà xát mông lên xuống, chẳng qua bao lâu liền cảm giác được vật cứng nóng bỏng đang từ từ gồ lên, cách hai lớp vải chen vào trong kẽ mông hắn. Hắn vốn là không có muốn như vậy, loại chuyện chủ động cầu hoan này hắn cũng không mấy thích thú nhưng mà vừa rồi hệ thống đã giao nhiệm vụ cho hắn là câu dẫn Lôi Phong Tuyết Sư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.