Chương trước
Chương sau
Cho đến khi mặt trời đã muốn xuống núi mới khó khăn mà thức dậy, bên cạnh đã chuẩn bị sẵn một tô cháo. Tử Điêu hai tay vòng vào nhau đứng như bức tượng mà nhìn hắn, vẻ mặt lãnh đạm.

- Ăn xong thì ta đưa ngươi đến nơi của chủ nhân.

Tô Thủy Nguyệt gật gật đầu thao tác vệ sinh đơn giản rồi bưng tô cháo uống cạn, hắn đã ngủ hai ngày liền cho nên bụng đói đến không chịu nổi.

- Là ngươi nấu cho ta sao?

Tử Điêu chỉ gật đầu một cái rồi không nói gì thêm, mà Tô Thủy Nguyệt cũng không nói gì. Nếu Thanh Điêu và Tử Điêu đã không quấn lấy hắn như những người khác thì hắn cũng không dại gì dây vào, đêm đó cũng là bất đắc gĩ mà thôi. Tô Thủy Nguyệt sau khi ăn xong thì đi theo Tử Điêu đi ra ngoài, men theo đường núi mà đi đến một cái vực lớn, Mộ Dung Uyên đang ngồi đả tọa ở đấy. Hắn chỉ vẫy tay bảo Tử Điêu rời đi rồi cũng xoay lưng đi luôn, chỉ là trong một giây hắn quay lưng rời đi đã không nhìn thấy trong đôi mắt đỏ rực lửa đã tiếc nuối biết bao nhiêu. Tử Điêu cũng chỉ nhìn trong chốc lát rồi quay lưng rời đi, y hi vọng rằng bản thân sẽ không phải rung động, chuyện tình yêu đổ vỡ ngàn năm trước y không hề muốn lặp lại, nam nhân của chủ nhân, y không thể giành giật. Chỉ là không hiểu sao trong lòng lại là lưu luyến vô hạn, cảm giác ôm ấp nhiệt tình chỉ như mới vừa xảy ra, làm lồng ngực y nhức nhối khó chịu.

Mộ Dung Uyên biết được Tô Thủy Nguyệt đã tới liền đứng lên nở một nụ cười nhàn nhạt.

- Đúng là người đang mang thai, ngủ cũng thật nhiều.

....Cái gì mà mang thai chứ, cái tên Mộ Dung Uyên này điên rồi!

- Ngươi nói bậy gì vậy?

- Vậy là chính ngươi cũng không biết là bản thân đang mang thai sao? Bách Phệ Thôn cũng thật có phúc, gieo được trong người ngươi một hạt giống.

- Bị điên sao? Ta là nam nhân sao có thể mang thai?

Hệ thống: "Chủ nhân người quên rồi sao, lần đó người hoàn thành nhiệm vụ đã được tặng bí tịch có thể mang thai giống như nữ nhân. Hiện tại đã có kết quả rồi.”

........Đệch, vậy mà cũng nói được sao? Hắn căn bản không có nhớ một chút nào được không?

- Vậy là ngươi không tự nguyện uống đan dược, là Bách Phệ Thôn lừa ngươi sao? Nói cho ta biết, ta nhất định giết chết hắn!

Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch mép, động một chút liền muốn giết người Mộ Dung Uyên này có phải là cuồng sát quá rồi không? Nhưng mà muốn giết nam chính, ngươi căn bản không có cửa đâu a!

- Là ta tự nguyện, chỉ là đã lâu rồi cho nên quên mất.

Tô Thủy Nguyệt chẳng còn cách nào khác chỉ có thể nói như vậy, Mộ Dung Uyên mà tìm giết Bách Phệ Thôn thì chắc chắn sẽ bị một đạo thiên lôi của "đứa con ruột" nam chính này đánh cháy xác luôn mất. Mộ Dung Uyên à Mộ Dung Uyên ngươi vất vả mấy trăm năm mới có được thể xác ngàn vạn lần không nên đi tìm chết làm gì!

- Vậy thì tốt. Ta đã tách Bách Phệ Thôn ở riêng một nơi, những người khác ta cũng đã bắt nhốt lại chỉ duy nhất Mộ Thanh Khê thì ta đang chờ ngươi tỉnh để giết hắn.

Lại là giết, có thể nào nói từ khác có được không?

- Ta nghĩ hay là khoan hẵn giết, ta đang mang thai không thể sát sinh.

Tô Thủy Nguyệt vô cùng đạo lý mà đưa ra một lý do, tuy rằng không biết được việc có thai là thật hay giả nhưng vẫn phải tận dụng.

- Ta phải dùng mê hương trận mới bắt lại được, bây giờ không giết chỉ sợ sau này không có cơ hội.

- Không sao, Mộ Thanh Khê làm nhiều chuyện ác, không phải chỉ mỗi ta muốn giết hắn. Ngươi đây là không tự tin thắng được hắn hay sao?
Tô Thủy Nguyệt rốt cuộc hiểu ra tại sao Mộ Dung Uyên lại có thể tóm gọn được cả đám, thì ra là dùng mê hương trận. Loại trận pháp này thoạt nhìn chỉ giống như vung lưới bình thường nhưng mỗi lần phát động tấn công đều thả ra một chút mùi hương dịu nhẹ làm người đang bị tấn công không phát giác được sau đấy liền rơi vào mê man.

- Ta đương nhiên có thể. Được thôi, nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng muốn đùa giỡn hắn một chút, thả hắn ra, vờn hắn đến chết. Dù sao một kiếm giết chết cũng quá nhẹ nhàng.

Tô Thủy Nguyệt nghe được câu kia liền thở ra một hơi, Mộ Dung Uyên vậy mà dễ dụ quá đi, nói nói mấy câu liền dụ dỗ được. Tô Thủy Nguyệt thấy tình hình đã dịu lại liền đổi chủ đề.

- Ngươi tại sao biết được ta có thai? Còn nữa, thai đã bao nhiêu ngày?

Mộ Dung Uyên nghĩ nghĩ một lát rồi đáp lời.

- Khoảng mười bảy ngày. Ta là một dược sư, chuyện ngươi có thai không thể qua mắt được ta, chỉ là thai còn nhỏ ta chưa thể dùng linh lực để đoán được giới tính cũng như phụ thân của nó. Là của Bách Phệ Thôn sao?

Tô Thủy Nguyệt đăm chiêu suy nghĩ, mười bảy ngày là thời điểm hắn đã yêu cầu hệ thống phát ra địa chấn đưa hắn đến gặp Mộ Thanh Khê, trong thời gian đó hắn chỉ ngủ với y và Tiểu Hắc. Còn sau đó ba bốn ngày hắn mới lại làm với những người kia cho nên thai mà hắn đang mang chỉ có thể là của Mộ Thanh Khê hoặc là của Tiểu Hắc, chuyện cái thai là của Bách Phệ Thôn sẽ không bao giờ xảy ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.