Chương trước
Chương sau
Tô Thủy Nguyệt vậy mà lại không hề chú ý hai người này lại giống nhau đến vậy. Bởi vì Mộ Thanh Khê bộ dạng lãnh khốc, còn Mộ Dung Uyên tuy rằng dung nhan tinh xảo nhưng lại cáu gắt trẻ con làm hắn chưa bao giờ dám nhìn kỹ. Mộ Dung Uyên thổi một lượt sáo đem bầy dơi ngưng đọng trong chốc lát.

- Tu sĩ hệ mộc dùng kỹ năng của mình tạo lưới bắt gọn, sau đấy thiêu hủy.

Nói dứt lời thì Mộ Dung Uyên thi triển thuật pháp đánh tới vô số dây leo đan thành một cái lưới lớn mà tu sĩ hệ mộc khác cũng theo lời y tạo lưới. Tô Thủy Nguyệt nhìn động tác vô cùng thành thục của Mộ Dung Uyên mà lộ ra vẻ mặt hoài nghi, người này không phải trong sách nói là yếu đuối vô hồn, sau này bởi vì lọt vào mắt xanh của Bách Phệ Thôn cho nên mới an ổn sống đến cuối đời sao? Nhưng mà Mộ Dung Uyên trước mắt này lại quá cường đại, quá....

- Á!!

Tô Thủy Nguyệt thất thanh la lên, eo hắn bị một sợi dây leo quấn chặt mạnh mẽ kéo lên không trung rất nhanh đã bị kéo đến ngay bên cạnh Mộ Dung Uyên.

- Thủy Nguyệt!!

Lần này Tô Thủy Nguyệt hắn thật sự bị bắt đi quá bất ngờ làm cho một chút phòng vệ cũng không có liền lao vào trong lồng ngực rắn chắc của Mộ Dung Uyên.

- Mộ Dung Uyên.. Tại sao ngươi....

- Vẫn còn nhớ đến ta sao? Rất tốt, rất tốt!

Mộ Dung Uyên nở nụ cười nhàn nhạt một tay ôm lấy eo Tô Thủy Nguyệt rồi nhìn xuống dưới, hướng thẳng ánh mắt đến Mộ Thanh Khê cũng đang trợn mắt nhìn y.

- Mộ Thanh Khê, ngươi chắc hẳn không ngờ là ta vẫn còn sống đúng chứ? Nếu như không phải là ta bị mất trí nhớ nếu không đã sớm tới đâm ngươi một kiếm! Lần đó thật may là ta không có ở lại Cửu Dương phái nếu không... chỉ sợ đến khi xuống diêm vương còn không biết là tại sao lại chết!

- Cũng chỉ là một phế thải, ta cho ngươi sống thì đấy là phúc đức của ngươi!

Mộ Thanh Khê thu lại ánh mắt bất ngờ, y lãnh đạm nhìn lên không một chút biểu tình nào, giọng nói lại lạnh đến vô cùng. Mà Mộ Dung Uyên ở phía trên thì đối với thái độ của y cũng không bày tỏ sự bất mãn còn cố tình khiêu khích.

- Ha ha ha... Để xem ngươi mạnh miệng cho đến lúc nào!

Mộ Dung Uyên lại thổi sáo đem vô số dây leo hợp thanh một tấm lưới che ngang trời rồi đạp lá ôm Tô Thủy Nguyệt bay đi. Ở dưới đất lúc này đã rơi vào hoảng loạn, dây leo này thuộc họ Kim cương đằng cứng tựa kim cương lại còn mọc ra vô số nhánh nhỏ có gai nhọn, phần đầu còn mọc ra một thứ giống như cái miệng có vô số răng nhọn không ngừng cắn tới. Tô Thủy Nguyệt ngay lúc rời đi nhìn thấy cảnh đó liền hiểu ra, Mộ Dung Uyên không phải là muốn cứu bọn họ mà là muốn đưa một mình hắn đi. Cũng có thể là y muốn tự mình ra tay chứ không cần bầy dơi vô tri kia tác quái.

Tô Thủy Nguyệt bị Mộ Dung Uyên bắt đến một hang động, bên trong còn có rêu xanh phát sáng đủ để hắn nhìn rõ người nam nhân đầu tiên đã chạm vào nơi bí ẩn nhất của hắn. Người này đã lâu không gặp, nếu lần này không gặp lại chỉ sợ rằng hắn sẽ hoàn toàn quên mất.

- Mộ Dung Uyên, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Muốn giết hết bọn họ sao?

- Thủy Nguyệt ngươi yên tâm, ta chỉ giết Mộ Thanh Khê còn những người khác chắc chắn chỉ bị đùa đến ngất sẽ không chết được.

Nhưng mà... giết Mộ Thanh Khê chính là không được! Tô Thủy Nguyệt không dám nói ra lời kia chỉ sợ càng làm tình hình thêm căng thẳng.

- Ngươi tại sao lại hận y đến vậy?

Mộ Dung Uyên ngồi xuống bên cạnh Tô Thủy Nguyệt, vuốt ve khuôn mặt mà y đã rất lâu rồi chưa có nhìn thấy. Ngón tay mân mê lên bờ môi đỏ mọng như son của hắn, ánh mắt mẻ luyến nhưng lời nói lại lạnh đến cực điểm.

- Ta là song song linh hồn trong cơ thể của hắn. Lúc còn là thai song sinh ta bởi vì thể chất quá yếu mà bị thể thai của hắn nuốt chửng, linh hồn dung hòa làm một trong cơ thể của hắn. Sự tồn tại của ta không gây nguy hiểm cho tính mạng của hắn chỉ là làm chậm tiến độ tu luyện của hắn mà thôi. Nhưng mà cho đến khi hắn tu luyện đến cảnh giới Hợp thể liền tìm cách để ép ta ra ngoài, ta dù sao cũng là đệ đệ ruột của hắn, hắn đem linh hồn của ta... luyện chế đan dược nâng cao tu vi.

Tô Thủy Nguyệt trợn mắt há hốc, Mộ Thanh Khê, sư phụ của hắn là một người cao cao tại thượng luôn làm việc nghĩa, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Không thể nào, không bao giờ xảy ra.

- Nhưng mà thật may mắn là linh hồn của ta không dung hòa được với dược liệu của hắn liền bị đánh bật ra khỏi lò luyện đan, ta bởi vì vậy mà chuyện gì cũng không nhớ. Ta thừa hưởng linh căn hệ Mộc của hắn nhưng lại không thừa hưởng tu vi cũng như không có thực thể chỉ có thể trốn chui trốn nhủi. Nhưng mà ta cũng thật tốt số, Dực Liên cổ vật này hai ngàn năm mới mở một lần vậy mà lại chịu chứa một linh hồn vất vưởng như ta, ta mượn linh khí nơi này tu luyện, tái lập thể xác. Và khi ta có được thể xác liền ra ngoài tìm niềm vui và gặp được ngươi, bảo bối nhỏ, tuy rằng chúng ta xa nhau rất lâu nhưng trong lòng ta luôn nhớ đến ngươi. Lần đó là bởi vì ta đến Cửu Dương phái, linh khí ở đó đã làm ta nhớ ra hết thảy lại bởi vì sợ hãi mà chạy trốn. Nhưng bây giờ thì ta đã không sợ hắn nữa, cùng hắn đấu chọi, ngươi là đệ tử của hắn nhưng sẽ là người của ta, sau này mãi mãi sống cùng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.