- Sư phụ ta... đã nguôi giận hay chưa?
- Đã là tình cảnh này rồi mà ngươi còn nhung nhớ lão già chết tiệt đó sao? Có phải não ngươi hỏng rồi không?
Thượng Thiên Thiếu Khanh cốc một cái rõ đau trên trán Tô Thủy Nguyệt, còn đang muốn đánh thêm một cái nữa thì đã bị Tuyết Sư phát đuôi đánh lùi lại cả mét. Mà Tuyết Sư cũng không phải bảo vệ Tô Thủy Nguyệt mà là muốn tự mình trách mắng.
- Hắn ta đã trục xuất ngươi khỏi Cửu Dương phái rồi, ngươi còn quan tâm đến sao?
- Ta đương nhiên không quan tâm.
Tô Thủy Nguyệt vô cùng trắng trợn mà nói dối. Vậy là Thanh Khê chân nhân đã hoàn toàn ghét bỏ hắn rồi, đoạn đường sau này hắn cũng sẽ không phải mang tiếng là lô đỉnh của một ai nữa. Nhưng mà những ngày tháng ngắn ngủi đó làm sao mà quên được chứ? Tô Thủy Nguyệt nheo mắt nhìn ra xa, xuyên qua cánh cửa mà nhìn lên bầu trời xanh thẳm, hắn đã không hề biết rằng Thanh Khê chân nhân đã từng dùng thuật pháp song tu trên người mình. Khiến cho hắn cả đời này tâm chỉ hướng về một người duy nhất, chỉ khi đối phương chết đi thì cấm thuật kia mới được giải trừ.
Sau hơn hai tháng tịnh dưỡng ở Tề gia trang thì cơ thể Tô Thủy Nguyệt đã bắt đầu có da thịt hơn, trở lại là một thiếu niên đầy đặn nhan sắc như lúc đầu. Mà Bách Phệ Thôn, Tống Liễu Dương và Quân Thư Mục thì đã trở lại Cửu Dương phái, nếu không có lý do chính đáng thì cũng không thể rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-vao-he-thong-khong-co-liem-si/1600926/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.