.....Vô liêm sỉ! Vừa rồi còn không phải là nói bảo hộ hắn, yêu thương hắn sao? Tại sao chỉ mới trôi qua có một chút đã trở mặt thành như vậy rồi, còn không sợ bị thiên lôi đánh hay sao? - Tuyết Sư, ngươi có cách nào để ra ngoài hay không? - Đương nhiên có. Tô Thủy Nguyệt chớp chớp mắt bày tỏ sự đáng thương nhưng rất nhanh đã bị bàn tay lạnh ngắt đẩy ra hướng khác. - Nhưng cầu ta cũng vô dụng, ta muốn ở cùng ngươi, nhưng cũng phải bảo hộ di thể của chủ nhân. Không thể đưa ngươi ra ngoài. - Ngươi có thể đưa nàng cùng ra ngoài. - Không được, bên ngoài quá nóng, thi thể của chủ nhân sẽ hỏng mất. - Rõ ràng ngươi đã nói là thương ta! Tô Thủy Nguyệt bĩu môi không thèm nói nữa, hắn nằm xuống sàn đá lạnh cũng không muốn cùng Tuyết Sư này nói chuyện. - Ta thương ngươi. - Ngươi không thương, nếu ngươi thương ta thì sẽ để ta ra ngoài. - Ta thương ngươi. Tô Thủy Nguyệt tức giận trừng mắt, cái thể loại yêu thú cứng đầu cứng cổ này là gì đây chứ, dùng mỹ nam kế cũng không thành vậy mà còn mặt dày mày dạn nói là yêu thương hắn, bảo hộ cho hắn. - Ngươi đi chết đi! Tô Thủy Nguyệt giơ chân lên muốn đá nhưng rất nhanh đã bị Tuyết Sư tóm lấy, y áp người lên người Tô Thủy Nguyệt, giọng điệu trêu ghẹo. - Có phải là phía dưới lại ngứa rồi không? - Ngứa mẹ ngươi! Tô Thủy Nguyệt hùng hổ muốn giật ra nhưng sức lực có hạn, mà Tuyết Sư lại quá mạnh mẽ chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, chỉ có thể trừng mắt phẫn nộ. Tuyết Sư lại không chút lưu tình luồn tay vào trong áo hắn vò nén *** *** ***, trêu ghẹo chọc tức. Chỉ là chưa đến vài giây thì cửa động uỳnh uỳnh mở ra, Bách Phệ Thôn đùng đùng bay vào đem hỏa chưởng đánh tới. Đám người Cửu Dương phái cũng chạy theo sau, bộ dạng rách rưới vô cùng thảm thương. Hẳn là bị Kim Cương đằng hành hạ không ít. - Ngươi là ai, tại sao lại dám làm vậy với Thủy Nguyệt! Bách Phệ Thôn lại dùng hỏa chưởng mà đánh, Tuyết Sư là Băng, Hỏa, Thủy linh căn căn bản không sợ những hỏa chưởng này, nhưng trong tay lại đang bế Tô Thủy Nguyệt nên chỉ có thể lách người tránh né. Bách Phệ Thôn cũng lo sợ đánh trúng hắn nên cũng dừng tay lại, bộ dạng khô khốc tiếp tục chất vất! - Ngươi là ai, nơi này là đâu? - Tiểu thiếu gia, vừa gặp đã ra tay nặng như vậy còn không sợ đánh nát di thể của mẫu thân ngươi sao? - Mẫu thân ta? Tuyết Sư bày ra bộ dạng đương nhiên, tay cũng ôm chặt Tô Thủy Nguyệt hơn làm hắn càng nổi điên ngọ nguậy không yên. Lần này Bách Phệ Thôn gặp lại di thể mẫu thân không chỉ có được Tuyết Sư, còn được kế thừa linh căn biến dị của mẹ y, tu vi bỗng chốc gia tăng không ngừng, chẳng qua bao lâu đã trở thành đệ nhất tu chân giả ở tu chân giới. Tô Thủy Nguyệt ngưỡng mộ không thôi, còn nữa, Tuyết Sư này gặp được chủ nhân đời kế tiếp lại bày ra bộ dạng kiêu ngạo như vậy cho ai xem? Bách Phệ Thôn nhìn dáng vẻ đương nhiên của Tuyết Sư thì vô cùng tức giận, y từ nhỏ đã không có mẫu thân yêu thương chăm sóc vậy mà ngay lúc này lại có người chạm đến vảy ngược của y, còn có thể không tức giận sao? - Mẫu thân ta đã không còn nữa rồi, ngươi không được nhắc. - Tuy rằng lúc nhỏ ngươi không cùng ta tiếp xúc nhiều, nhưng mà dòng máu trong người ngươi, khí tức của ngươi thì ta sẽ không nhầm lẫn. Bách Phệ Thôn nhíu nhíu mày, nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới của Tuyết Sư, rồi như hiểu ra cái gì mà nhẹ giọng. - Tuyết Sư? Tuyết Sư không nói gì nữa mà thả Tô Thủy Nguyệt xuống sau đấy đi về phía quan tài băng gõ gõ ý bảo Bách Phệ Thôn tới xem. Bách Phệ Thôn là một người mà trời không sợ đất không sợ dĩ nhiên sẽ không vì một cái quan tài mà sợ cho nên liền đi lên. Nữ nhân đường nét hài hòa giống như đang ngủ say kia có nét giống y đến năm phần, đây là mẫu thân của y sao? Từ khi Bách Phệ Thôn được hai tuổi thì mẫu thân y đã bỏ y lại rồi đến nỗi trong ký ức của y mẫu thân hình dáng như thế nào cũng không thể hình dung ra được, vậy mà ngay lúc này lại nhìn thấy làm y không tránh khỏi run lên một cái. Bách Phệ Thôn cũng đã từng hận nữ nhân này bỏ lại y cùng phụ thân, cho mãi đến sau này khi y biết được bà là bị phụ thân cưỡng gian, trong lòng đau đến không chịu nổi. Kể từ lúc đó y luôn thấy thương cảm cho mẫu thân, thương cảm luôn cả nữ nhân ở trên đời này, vậy mà không biết từ lúc nào sự thương cảm này lại trở thành ác cảm. Bách Phệ Thôn y sau này vĩnh viễn không muốn cùng nữ nhân giao hảo nữa, chỉ muốn ở trên giường cùng nam nhân lăn lộn thật tốt, mà nam nhân y muốn đương nhiên chính là Tô Thủy Nguyệt xinh đẹp ngoan ngoãn không bao giờ cãi lại lời y kia. Nghĩ thế Bách Phệ Thôn liền nắm lấy tay Tô Thủy Nguyệt kéo về phía mình, ngón tay đan vào nhau, y quỳ xuống ngay cạnh quan tài. - Mẫu thân, ngày hôm nay nhi tử đưa tức phụ tới gặp người. Có phải là rất đáng yêu có phải không? Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch mép, thật may là vị Bách phu nhân này đã yên giấc ngủ say. Chỉ sợ đến chết rồi cũng không yên sẽ phải đội mồ mà sống dậy vì câu này của Bách Phệ Thôn mà thôi, mới vừa rồi Tô Thủy Nguyệt hắn rõ ràng đã ở chỗ này nhiệt tình rên rỉ như thế nào. Thật đúng là quá đáng sợ mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]